Đinh Tú rón ra rón rén đi ra cửa sau, qua mắt mèo nhìn ra thì thấy Chu Bằng đang đứng bất động như người mất hồn.
Trước đây ở đơn vị nghe người ra nói, vị tân Huyện trưởng này lợi hại lắm, Đinh Tú không có cảm giác gì, dù sao cũng thấy quá xa cách, không việc gì phải quan tâm đến việc không liên quan tới mình.
Chỉ là mấy hôm nay nhìn Chu Bằng nặng nề tâm sự cùng với dáng vẻ hồn bay phách tán đứng trước cửa, lại nghĩ tới Chu Bằng ở trên trấn ngạo mạn thế nào, Đinh Tú ngầm tặc lưỡi, nghĩ thầm: Có lẽ uy nghiêm của vị tân Huyện trưởng chắc chỉ có người ở gần anh mới cảm nhận được thôi.
Tự nhiên trong lòng Đinh Tú thấy kì lạ, nhìn Thẩm Hoài cũng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi rồi, sao lại có được vẻ uy nghiêm như vậy được?
Đinh Tú đang nghĩ lung tung thì thấy Chu Bằng đi tới chỗ chị ta. Chợt qua mắt mèo thấy Chu Bằng nhìn qua bên này, Đinh Tú lại giật mình, nghĩ đến chuyện chị từ mắt mèo nhìn thấy hết chuyện ngoài cửa, tất nhiên là Chu Bằng cũng cảm giác được đang có người đứng sau cửa rồi.
Chu Bằng gõ cửa, Đinh Tú không lên tiếng, cũng không mở cửa, hi vọng Chu Bằng lầm tưởng là trong phòng tắt đèn không có ánh sáng mới thấy có mắt mèo thôi.
Chu Bằng đâu có dễ bị đuổi đi như vậy, ông ta thôi không gõ nữa, áp vào cửa nói: - Đinh Tú, tôi biết cô có trong đó, không cần giả bộ không nghe tôi nói. Tôi biết là lúc ở bệnh viện tôi hơi quá đáng nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì các người phải giải thích rõ với Huyện trưởng Thẩm. Tôi có ý gì với cô tôi cũng không hề che dấu nhưng hỏi một câu thật lòng, mấy năm nay tôi có bắt cô làm gì không? Nếu không phải là do La Đới Dân la hét làm loạn ở nhà tôi trước thì tôi cũng đâu rảnh rỗi gì mà đi ép anh ta? Cô và La Đới Dân li hôn là do tôi ép anh ta hay là do bản thân La Đới Dân? Cô không thể dối gạt lương tâm mà không ra nói một câu công đạo cho tôi sao...
Đinh Tú nhớ lại chuyện cũ, trong lòng không yên được, nghĩ tới Chu Bằng hống hách trên trấn làm người ta sợ hãi giờ lại đứng trước cửa cầu xin mình, yêu cầu giải thích vài lời hay trước mặt Thẩm Hoài giùm ông ta thì cảm thấy thật buồn cười; nhưng vừa nghĩ đến gia đình tan nát của mình thì lại cứng rắn hơn, định trở lại phòng, không để ý tới Chu Bằng ngoài cửa nữa.
- Chuyện của cô và La Đới Dân, tôi vẫn thấy như trước thôi, sớm muộn gì cũng li hôn chi bằng li hôn sớm cho rồi, đối với cô, đối với Dung Dung đều là chuyện tốt. La Đới Dân không phải là người xấu nhưng ở bên anh ta thì đối với cô hay Dung Dung cũng đều không tốt đẹp gì. Đạo lí này chắc cô cũng hiểu, không cần tôi phải nói lời vô nghĩa nữa. Mấy năm nay tôi dây dưa với cô, tôi cảm thấy La Đới Dân không xứng với cô, nếu vì vậy mà cô hận tôi thì tôi cũng không oán cô...
Thẩm Hoài ngồi xuống xem tài liệu, không biết cũng không quan tâm Chu Bằng và Đinh Tú đang nói gì sau cánh cửa cách 10m. Chỉ cần Chu Bằng không gõ cửa, không gọi điện làm phiền anh thì anh cũng không quan tâm xem rốt cuộc Chu Bằng còn đứng ngoài cửa hay không.
La Dung tò mò ghé đầu vào tường, nhìn Thẩm Hoài phê duyệt tài liệu trong sân, còn cảm thán nói nhỏ: - Hóa ra người là quan to phê duyệt tài liệu trên TV đều giống như anh ...
- Anh mà là đại quan gì hả? Thẩm Hoài dựa vào tường vu vơ đáp lời cô gái nhỏ.
- Hả, tính hủy cả trấn Thành Quan à?
Thẩm Hoài quay đầu lại nhìn thoáng qua, cái đầu nhỏ của La Dung ở bên kia tường còn cách 2-3m, đèn trong sân cũng không sáng rõ, không ngờ thị lực lại tốt như vậy, thậm chí còn nhìn thấy nội dung văn kiện, cười nhắc nhở cô bé: - Thấy gì rồi cũng không được nói ra ngoài, không là phạm tội đó nha...
- A Cô gái nhỏ thè lưỡi, nói: Vậy em không có nhìn trộm gì hết nha.
Thẩm Hoài cười cười, nghiêng mình qua vừa phê duyệt văn kiện vừa nói chuyện với cô bé nhưng lại chẳng thấy buồn chán tí nào, ngược lại còn thấy như xua đi được một đêm ngồi coi tài liệu vắng vẻ buồn tẻ nữa.
La Dung cuối đầu lên thành tường, làm lộ ra khuôn mặt trái xoan trắng hồng quyến rũ, đôi mắt không phải kiểu to tròn mà hơi xếch, môi mỏng da hồng như nhuộm, và khuôn mặt trắng noãn tôn nhau lên như vẽ, tuổi còn nhỏ, mặt mày còn đang phát triển, lớn thêm chút nữa tuyệt đối sẽ là kiểu mỹ nhân vạn chủng phong tình. Thẩm Hoài chợt ngờ ngợ, có phải là Đỗ Kiến cố tình chọn kiểu anh thích mới sắp xếp cho mình ở bên cạnh nhà Đinh Tú không?
Đối với chuyện này, Thẩm Hoài cũng chỉ có thể cười khổ trong lòng, cũng không nể mặt mà đi vạch trần Đỗ Kiến gì cả. Chẳng qua Thẩm Hoài thấy hơi lạ, nếu Đỗ Kiến thật sự hiểu rõ tình cảnh nhà Đinh Tú thì tại sao buổi chiều hôm đó ông ta lại nói chuyện mơ hồ lại có ý nhắc tới Chu Bằng ở trong đó, chẳng lẽ tình hình thực tế phức tạp hơn so với tưởng tượng của mình sao.
Thẩm Hoài nhíu mày, đầu ngón tay gõ gõ văn kiện trong tay.
- Thẩm đại ca, anh đang nghĩ gì vậy, nhìn như đang buồn vậy? La Dung lại hỏi.
Thẩm Hoài cười cười, đương nhiên sẽ không đem chuyện anh đang rầu nói cho cô nhóc mới 14 - 15 tuổi nghe rồi. Đôi khi chốn quan trường khiến người ta đau đầu lắm, cấp dưới cân nhắc tâm sự của lãnh đạo, lãnh đạo cũng chưa chắc không cân nhắn tới tâm tư của cấp dưới, có những chuyện không thể nói toạc ra được.
Thẩm Hoài cũng không phải là quan tâm gì tương gia của gia đình La Đới Dân và Đinh Tú, anh cũng không cần phải chịu trách nhiệm gì cho cuộc đời của người khác, điều anh quan tâm bây giờ là vấn đề điều chỉnh nhân sự của trấn Thành Quan.
Khủng hoảng tài chính Châu Châu Á Thái Bình Dương Bình Dương kéo dài tới tận hôm nay, thương mại trong và ngoài nước cùng các sản xuất công nghiệp tương tự cũng bị liên lụy thậm hụt, thương mại xuất khẩu của quý đầu tiên, từ 20 điểm của cùng kì năm ngoái đã giảm mạnh tới 3 - 4 điểm, biến động như vậy không thể không sợ. Dù là xí nghiệp mậu dịch Đông Hoa bên này cố gắng khai thác thị trường Âu Mỹ thì biên độ tăng trưởng không giảm xuống trên diện rộng nhưng cũng không có đà phát triển mạnh như trước đây, nâng cao một bước cũng có thể nói là chịu ảnh hưởng rồi.
Tuy nhiên sau lưng cuộc khủng hoảng tài chính Châu Á Thái Bình Dương lại ẩn chứa những cơ hội to lớn.
Cơ hội này chính là dịch chuyển của các sản nghiệp mang tính toàn cầu, kinh tế toàn cầu hóa.
Lấy "Tứ tiểu Long", "Tứ tiểu Hồ" Châu Á làm đại biểu cho kinh tế Đông Nam Á (bao gồm cả Hàn Quốc), từ năm 1970 trở đi, thực tế đây là lần chuyển dịch thứ ba của các sản nghiệp mang tính toàn cầu .
Mặc dù cải cách quốc nội gia tăng từ sau giữa những năm 90, khu vực Đông Nam Á nhận được tổng sản lượng đầu tư nước ngoài đều xa hơn cao hơn quốc nội.
Tuy nhiên, Đông Nam Á chật hẹp bị chia thành hơn mười thị trường của hơn mười quốc gia, rất khó để tiêu thụ hiệu quả số lượng đầu tư nước ngoài lớn như vậy, quá nhiều đầu tư nước ngoài đè nặng lên lĩnh vực tài chính và bất động sản, làm sản sinh là một lượng bong bóng lớn, đây cũng chính căn nguyên của sự bùng nổ khủng hoảng Châu Á Thái Bình Dương.
So sánh một chút, Trung Quốc có thị trường đầy đủ là 1.3 tỷ người, chế độ cải cách kinh tế tiến hành gần 20 năm, dù có thể chế dự thi giáo dục có đủ loại bệnh thì cũng vì Trung Quốc có trữ lượng lớn tài nguyên, kĩ thuật và nhân lực tốt hơn so với khu vực Đông Nam Á nên sẽ thu hút đầu tư nước ngoài nhiều hơn.
Nếu nói lần thứ ba sản nghiệp dịch chuyển và kinh tế toàn cầu hóa còn muốn tiếp tục tăng trưởng thì thị trường đại lục Trung Quốc tất nhiên là tốt nhất, so với khu vực Đông Nam Á, Nam Á, Ấn Độ và Châu Phi, Châu Mĩ thì có nhiều nơi ưu việt hơn.
Thậm chí một số sản nghiệp trước đây dịch chuyển đến Đông Nam Á và Nam Á, một ít Châu Mĩ mà xí nghiệp Nhật Hàn, bao gồm các xí nghiệp Đông Nam Á đều có khả năng lựa chọn di dời lần thứ hai.
Bên trong cuộc khủng hoảng kinh tế Châu Á Thái Bình Dương ngày càng nặng nề thì người ta ngày càng nhận thức chuyện này hơn, rất nhiều chuyên gia, học giả lĩnh vực Kinh tế cũng càng ngày càng có chung nhận thức này.
Tập đoàn Trường Thanh đặt nền tảng ở Thái lan, Malaysia, dọn sạch hướng Tân Phổ chẳng qua cũng chỉ là bước dẫn đầu mà thôi.
Tiếp tục tình hình như vật, Thẩm Hoài muốn trong làn sóng di dời sản nghiệp này, vì sự phát triển của kinh tế sản nghiệp địa phương tranh thủ đạt được nhiều định mức số sản nghiệp di dời hơn, muốn vì Mai thép mà lôi kéo nhiều đối tác hơn, vì Mai thép xác lập nhiều cơ sở sản nghiệp hùng hậu hơn, công tác đầu tư của Hà Phổ nhất định phải là không ngừng tăng mạnh vững mạnh chứ không phải là đình trệ phát triển, càng không thế suy yếu.
Thuộc hạ có thể sử dụng dưới tay Thẩm Hoài có Triệu Thiên Minh, Đới Tuyền, Tống Hiểu Quân, đám người Vương Vệ Thành, gần như đem tinh lực gộp vào một chỗ, mà ở Hồng Kông và Đông Nam Á, tinh lực chủ yếu cả đám người Tống Hồng Quân cũng gộp ở đây luôn.
Hồ Gia cùng Kim Thạch Dung Tín và Kế Kinh hệ tham gia sâu vào đầu tư phát triển vịnh Hoài Hải vượt ngoài dự tính ban đầu của Thẩm Hoài, điều này khiến kế hoạch khai thác vịnh Hoài Hải của Thẩm Hoài phát triển hơn so với dự định vài năm.
Chuyện này đối với Đông Hoa, Hoài Hải cũng là chuyện tốt.
Khai thác tổng thể vịnh Hoài Hải được khởi động càng sớm càng có lợi cho việc thu hút quy mô di dời sản nghiệp, chiều sâu chiều rộng còn lớn hơn nữa.
Vụ án chứng khoáng Đông Giang, Từ Bái, Lý Cốc không phải là không nhìn thấu đám Triệu Thu Hoa, nhưng tất cả mọi người vẫn kiềm chế, đợi đến khi thu được lợi mới thu tay vào.
Bao gồm cả thành lập tập đoàn đầu tư Hoài Hải, cũng làm cho Triệu hệ cùng tham gia vào. Thẩm Hoài thay mặt Mai thép nhượng ra lợi ích lớn như vậy, nói trắng ra mọi người đều hiểu rằng bảo vệ đại cục mới là bảo vệ lợi ích lớn nhất của mọi người.
Tuy nhiên Thẩm Hoài trước quy hoạch một chút cần phải tiến hành điều chỉnh tức khắc.
Ít nhất trong kế hoạch của Thẩm Hoài, mở rộng thêm quốc lộ Tĩnh Hải vốn phải mất hai ba năm mới được thực thi nhưng thực tế hiện tại đã có đầu tư Hoài Hải phụ trách làm đội trưởng nên sẽ bước vào giai đoạn trù bị luôn.
Mở rộng quốc lộ Tĩnh Hải, nói rộng ra là muốn tiến thêm một bước ra xây dựng giao thông thẳng tới khu vực duyên hải vịnh Hoài Hải, mà chuyện này đối với công việc của huyện Hà Phổ mà nói thì có liên lụy tới hai bên quốc lộ Tĩnh Hải, Hà Phổ là cải tạo từ một mảng của khu nội thành phía Tây.
Điểm này thì lại quá xa so với kế hoạch lúc trước của Thẩm Hoài.
Kế hoạch ban đầu của Thẩm Hoài là đợi sau khi thành mới Lâm Cảng xây dựng được nơi ở cho 13 - 14 vạn nhân khẩu xong thì đem các cơ quan, trường học, bệnh viện và các đơn vị thuộc Huyện ủy huyện chính dời về thành mới, sau khi dời các xí nghiệp nội thành đến khu công nghiệp thì sẽ khởi động cải tạo nội thành cũ, anh hi vọng giữa thời gian đó có thể hoãn lại khoảng 3 - 4 năm.
Hiện tại đây là bước phải tiến hành đầu tiên, đối với huyện Hà Phổ mà nói là một cơ hội tốt, Thẩm Hoài không thể bỏ qua được.
Chuyện cải tạo thành cũ của huyện Hà Phổ nên do các ban ngành trấn THành Quan phụ trách, nhưng các ban này do ai lãnh đạo lại là vấn đề khiến Thẩm Hoài đau đầu.
Triệu Thiên Minh, Đới Tuyền, Tống Hiểu Quân, Vương Vệ Thành sức lực có hạn, công tác trọng yếu hàng đầu như vậy, tất nhiên Thẩm Hoài phải suy xét xem anh có thể tín nhiệm ai, giao cho ai, anh vẫn muốn thâm nhập đào bới sâu hơn vào nguồn tài nguyên của địa phương. Huyện Hà Phổ trước đây có phe phái quan trường, cái vòng nhỏ Nam Phổ tức trấn Thành Quan từ xưa tới nay bị đám người Đào Kế Hưng, Cát Vĩnh Thu áp chế, Thẩm Hoài liền nghĩ, có cần thiết rút người từ nơi này ra làm việc cho mình không.
Đỗ Kiến thì dùng được, liệu ông ta có còn giằng co ân oán và gút mắc với người khác nhiều không?