Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 830 - Chương 817: Ghi Hận Trong Lòng..

Chưa xác định
Chương 817: Ghi hận trong lòng..

You have paid 30 points for this content

Lúc này, Đinh Tú vừa từ trong nhà đi ra, nhìn thấy con gái ghé vào sân nói chuyện với Thẩm Hoài, trách móc nói:

- Dung Dung, con như thế là không hiểu chuyện, Huyện trưởng Thẩm bận rộn như vậy con còn tới quấy rầy?

- Con không hề làm phiền anh Thẩm?

La Dung cong miệng lên quay lại cự nự với mẹ.

- Bản thân không có chừng mực, con cũng thật là ...

Đinh Tú đến gần Thẩm Hoài ái ngại nói:

- Ngày thường tôi cũng không có thời gian dậy bảo con bé nên mới có cái tính không biết lớn nhỏ chưa nói một hai câu đã cãi lại rồi. Đã quấy rầy Huyện trưởng Thẩm làm việc rồi…

- Không sao, cũng không phải là chuyện gì gấp, có người nói chuyện cũng không tệ.

Thẩm Hoài cười nói.

Thái độ Thẩm Hoài ôn hòa làm cho Đinh Tú cũng bất ngờ. Mấy năm qua chị đã bị quá nhiều đàn ông quấy rầy, cũng vì điều này nên chịu không ít khổ đau. Con người gần đến tuổi trung niên cuộc sống là một mớ hỗn độn, chị biết con gái mình tuổi tuy nhỏ nhưng lớn trước tuổi, hình thức như vậy đã khiến cho một số người thèm muốn. Tân Huyện trưởng thần bí dù thế nào cũng là một người đàn ông, mà đàn ông thì không ăn tanh đấy, Đinh Tú chỉ sợ con gái cùng tân Huyện trưởng gần gũi quá cuối cùng ngay cả xương vụn cũng không còn, cũng giống như cuộc sống hỗn loạn hiện giờ của bản thân mình.

Chỉ là, Đinh Tú cũng không dám đem suy nghĩ biểu hiện ra ngoài, một Chu Bằng gây sức ép khiến cả nhà chị thành như này rồi, giờ thêm vị tân Huyện trưởng khiến Chu Bằng sợ như chuột sợ mèo là biết trong tay anh ta quyền lực lớn đến như thế nào?

Song theo như câu nói vừa rồi Chu Bằng đứng ở ngoài cửa nói, tim Đinh Tú đập liên hồi

Người đàn ông trong mơ ước của chị, Chu Bằng quả thực không tồi, mà đằng sau gây sức ép cũng là có nguyên nhân. Đinh Tú nhìn Thẩm Hoài, nghĩ đến vừa rồi Chu Bằng ở ngoài cửa cầu khẩn, lại nghĩ: Lẽ nào sự việc tại bệnh viện lần đó đã để lại ấn tượng xấu trong lòng tân Huyện trưởng, đối với tương lai của Chu Bằng ảnh hưởng thật sự lớn?

Thẩm Hoài thấy Đinh Tú đứng ở đầu kia tường viện vẻ muốn hỏi lại thôi liền hỏi:

- Ổ, Chủ nhiệm Đinh có chuyện gì muốn nói à?

Đinh Tú thấy con gái quay đầu lại lè lưỡi trong lòng biết đại khái cuộc nói chuyện khiến Thẩm Hoài biết vài tình huống trong nhà chị, trong lòng nghĩ: Chị là một phó chủ nhiệm Hội liên hiện phụ nữ nho nhỏ, ở trước mặt vị Huyện trưởng đường đường, có tình là chủ nhiệm gì chứ?

Tuy Thẩm Hoài dùng chức vụ để xưng hô nhưng rất nhanh xác định khoảng cách giữa hai bên. Đinh Tú do dự một chút rồi nói:

- Trấn trưởng Chu hình như vẫn đứng ngoài cửa chưa đi…

Thẩm Hoài nhíu mày nhìn Đinh Tú. Anh mím miệng suy nghĩ một lát sau đó đứng dậy đi qua phòng khách tới cửa trước mở cửa, nhìn thấy Chu Bằng đứng ở cầu thang.

Trước đây Thẩm Hoài chưa từng qua lại với Chu Bằng, dù sao công việc tại trấn Thánh Quan do Cát Dật Phi cùng Triệu Thiên Minh phân công quản lý, nếu không có tình huống cấp bách phát sinh anh không cần phải can thiệp vào. Hơn nữa là trong một số dịp hội nghị thỉnh thoảng sẽ tiếp xúc với Chu Bằng, hỏi về một số tình hình của trấn Thành Quan nhưng những cuộc chạm mặt này đều rất hời hợt không có chiều sâu, anh đối với Chu Bằng tự nhiên cũng không hiểu biết nhiều.

Quan trường chính là như thế, ánh mắt nhiều người chỉ nhìn chằm chằm vào cấp trên, Thẩm Hoài tuy rất hạn chế nhưng cũng không có cách nào tìm hiểu hết 200-300 cán bộ cấp phòng một xã của toàn huyện .

Lúc này Chu Bằng giống như chó nhà có tang, sau khi nhìn thấy Thẩm Hoài mở cửa phòng, ánh mắt lộ ra vẻ bất ngờ sắc mặt vui mừng.

Thẩm Hoài đứng ở của hỏi:

- Trấn trưởng Chu kiên trì quá, các vấn đề của trấn Thành Quan là do ủy viên thường vụ Cát cùng phó Huyện trưởng Triệu phân công quản lý, nếu không có chuyện khẩn cấp, anh trực tiếp tới báo cáo tôi như vậy hình như có chút không hợp lý?

Chu Bằng tự biết đêm đó tại bệnh viện làm cho Thẩm Hoài lưu lại ấn tượng rất xấu, Thẩm Hoài tuy giọng nói rất lạnh lùng nhưng ít ra so với vừa rồi ngay cả cửa phòng cũng không mở, trực tiếp đuổi ông đi khiến ông ta càng nhiều hi vọng hơn.

Chu Bằng không rõ Đinh Tú đã nói với Thẩm Hoài như thế nào, cũng không biết lúc này có nên giải thích ân oán cùng La Đới Dân, Đinh Tú những năm gần đây hay không, ánh mắt ông ta hướng về phòng khách, ý nghĩa vẫn muốn vào “báo cáo công việc”, như vậy sẽ làm ông ta bình tĩnh hơn một chút nhưng lại không xác định được tâm tư của Thẩm Hoài nên có vẻ do dự tiến thoái lưỡng nan.

- Mời anh vào nói chuyện.

Thẩm Hoài đi vào nhà, anh quyết định cho Chu Bằng một cơ hội, cũng sẽ không để bụng Chu Bằng vào trong sân ngồi nói chuyện.

Đại khái là Đinh Tú để tránh hiềm nghi lúc này đã kéo con gái đi vào nhà rồi, cách vách sân chỉ còn lại một mảnh đồ chơi lúc lắc còn tại đó. Thẩm Hoài cũng không hỏi Chu Bằng muốn uống gì, để ông ta vào trong viện, anh lấy một ấm nước ngâm hoa trà rồi một chén trà bưng ra, chứng kiến ánh mắt Chu Bằng nhìn vào văn kiện trên bàn.

Những văn kiện này đều là những phương án quy hoạch và thiết kế cải tạo thành phố cũ huyện Hà Phổ, trấn Thành Quan cũng có tham dự, hiện nay mời ba đơn vị thiết kế nhưng phương án cuối cùng chưa được quyết định, Thẩm Hoài hi vọng trước khi tham gia có thể chuẩn bị kỹ càng các hạng mục hơn nữa.

Khi Thẩm Hoài bưa trà đến, Chu Bằng kinh sợ đứng dậy tới đón chén trà

Thẩm Hoài ngồi vào ghế, Chu Bằng đem chén trà đặt ở góc bàn, cũng không dám ngồi thực, chỉ ngồi một nửa mông, cơ thể nghiêng về phía trước nói:

- Chỉ là mấy ngày hôm trước ở trong bệnh viện mới biết được Huyện trưởng Thẩm ở cùng tôi trong một tiểu khu. Tôi vẫn muốn đến nhà thăm hỏi Huyện trưởng Thẩm, lại sợ Huyện trưởng Thẩm trăm công nghìn việc, quấy rầy đến Huyện trưởng Thẩm nghỉ ngơi?

Chu Bằng bề ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng tâm tình bất an, suy nghĩ nên mở đầu từ đâu.

- Ồ, tôi trước đây cũng không biết Trấn trưởng Chu ông ở bên này. Trấn trưởng Chu ở tòa nhà kia?

Kể từ khi vào sân trong, Thẩm Hoài cũng không hề nghiêm mặt khi nói chuyện.

Đảng ủy Trấn Thành Quan Cát Dật Phi đồng thời cũng là ủy ban thường vụ huyện ủy hẳn là biết rõ Thẩm Hoài ở bên này, dù sao ủy ban thường vụ cập nhật địa chỉ và phương thức liên lạc cũng phải thông báo khi xuất hiện tình huống gì, có thể liên lạc bất kì lúc nào.

Về phần Cát Dật Phi chưa từng để cập với Chu Bằng chỗ ở mới của mình, hoặc Cát Dật Phi từng có đề cập với Chu Bằng nhưng Chu Bằng trước đây khắc chế không đến nhà, Thẩm Hoài cũng không quan tâm.

- Tòa nhà 27, hướng nam tiến vào bên cạnh tòa nhà kia…

Chu Bằng nói

Tiểu khu Thành nam của trấn Thành Quan là khu tập thể do góp vốn xây dựng nên, ở huyện rất nhiều các cơ quan, xí nghiệp, công nhân viên chức đều có tham dự, tổng cộng tất cả có hơn ba mươi tòa nhà, nếu đặt ở thành phố lớn thì không tính là gì, nhưng nằm ở thành phố cũ huyện Hà Phổ chỉ năm sáu vạn nhân khẩu sẽ được tính là một cộng đồng lớn. Thẩm Hoài có thói quen ra vào cửa tiểu Đông, quả thật cũng không có cơ hội cùng Chu Bằng gặp mặt.

Nghe Chu Bằng nói ông ta ở tòa nhà 17, Thẩm Hoài liền cảm thấy có chút kỳ quái, hỏi:

- Lúc đầu tư xây dựng Tiểu khu Thành Nam, hình như anh đang làm phó trấn trưởng trấn Thành Quan phụ trách công trình này, sao lại 27 tòa nhà, hình như là ba kỳ thì phải?

Trước Thẩm Hoài, phát triển kinh tế của Hà Phổ khá ổn định, căn bản không có khả năng tham gia vào dự án mới cùng sắt thép Tân Phổ, luyện hoá Tân Phổ và thành phố mới Lâm Cảng, nhưng trong vài điểm nổi bật của dự án xây dựng, khu vực thành nam có thể coi là một hình thái xã hội.

Nghe Thẩm Hoài nói vậy, Chu Bằng biết rằng Thẩm Hoài trước kia có chú ý đến mình, nhưng câu hỏi của Thẩm Hoài, ông ta cũng cảm thấy giải đáp không được thỏa đáng, đằng sau Thẩm Hoài sẽ càng tìm hiểu kỹ về bản thân nhiều hơn nữa. Nếu ông ta hơi không chú ý sau cùng niềm hi vọng sẽ tiêu tan.

- Tại thời điểm đó, thị trấn đang xem xét phát triển về phía nam, giữa khu vực kinh tế mới thành nam và thành phố cũ để lại tầm tám chín ki lô met vuông đất trống, các nhà tài trợ tham gia vào, cũng là hỗ trợ khu kinh tế Thành nam phát triển đồng bộ, Thị trưởng Trần Binh đã đề nghị huyện Hà Phổ tập trung thúc đẩy dự án, mà dự án này chính là do trấn Thành Quan thực hiện.

Chu Bằng biết trong một số việc Thẩm Hoài biết rất rõ nhưng ông ta không muốn tạo tỏ ra tham công trước Thẩm Hoài, ngay cả Phó Thị Trưởng không chút công lao vẫn cần một chút miệng lưỡi, nguyên nhân là do:

- Lúc đó Bí thư Cát vừa mới nhậm chức bí thư công việc rất nhiều, mà ngay lúc đó Phó bí thư đảng ủy, trấn trưởng, hiện tại cũng chính là Phó chủ nhiệm mặt trận tổ quốc Chúc Thành bị viêm gan cần được tính dưỡng, công trình xây dựng thiếu người, Thị trưởng Trần Binh liền bảo tôi làm thử. Tuy nhiên một kì không xây dựng thành công,tôi liền được điều đi làm trấn trưởng trấn Xoá Kiều khoảng 4 năm, cho đến năm kia tôi mới quay về trấn Thành Quan, đó là lí do cuối năm trước mới vào đây ở …

Thẩm Hoài gật đậu hiểu rõ vẫn đề nằm ở đâu.

Năm 1992, Tiểu khu thành nam thuộc huyện Hà Phổ được coi là khu trọng điểm của công trình, trong trường hợp bình thường sẽ không thay đổi người phụ trách công trình,ngay lúc đó Chu Bằng chuyển đến trấn Thành Quan nhưng trong giới chính trị cũng cũng không chịu áp lực nhiều, có thể ông ta rời khỏi là vì tác động của một nhân tố khác.

Đây là vấn đề cá nhân Thẩm Hoài ngại hỏi trực tiếp Chu Bằng, vẫn nên đợi đến ngày mai hỏi Đỗ Kiến.

Chu Bằng dường như hiểu được sự ngại ngần của Thảm Hoài liền nói:

- Năm 1992 vợ cũ và tôi ly hôn, ảnh hưởng rất xấu. Bí thư Cát lúc ấy cảm thấy tôi không nên ở lại trấn Thành Quan, cũng xuất phát từ sự quan tâm, đã đề nghị với huyện ủy điều tôi đến trấn Xoá Kiều công tác.

Thẩm Hoài tay sờ cằm nhìn Chu Bằng không nói lời nào: Năm 1992 Chu Bằng mới được ba mươi hai tuổi, lúc ấy ông ta đang làm Phó trấn trưởng thường vụ của trấn Thành Quan, ở lứa tuổi đó cũng được coi là tuổi trẻ tài cao, ông ta cùng vợ trước ly hôn cho thấy phía sau có uẩn khúc rất lớn.

Đến nước này nếu Chu Bằng không đem uẩn khúc kia nói ra thì cuộc nói chuyện tối nay không có ý nghĩa gì nữa. Thẩm Hoài kiên nhẫn chờ đợi ông ta nói.

Chu Bằng sau cùng đem đem toàn bộ sự việc nhìn Thẩm Hoài thật thà nói:

- Chuyện chúng tôi ly hôn là do ân oán cá nhân liên quan đến La Đới Dân, đó cũng là lý do tôi đến đây ngày hôm nay để nói chuyện cùng Thẩm Huyện trưởng. Lúc ấy La Đới Dân là trợ lý trên trấn, Đinh Tú là chủ nhiệm hội phụ nữ cấp dưới, tôi lúc ấy còn kiêm công tác ủy viên kế hoạch hóa gia đình, trong lúc làm việc tôi cùng Đinh Tú có chút tiếp xúc, vì vậy bên ngoài có một số tin đồn không tốt. La Đới Dân cũng không biết vì nguyên nhân gì sau khi uống rượu bị kích động liền chạy đến phòng làm việc của tôi gây loạn một hồi. Sau đó, tôi ly hôn, điều chuyển công việc, tất cả cũng đều La Đới Dân cả, vì chuyện này mà ghi hận trong lòng. Sau khi về trấn Thành Quan liền ích kỉ lợi dụng chức quyền trong tay trả thù La Đới Dân, mất đi nguyên tắc cơ bản của một đảng viên. Thẩm Huyện trưởng anh thấy đấy, đó là sai lầm, những ngày này tôi nghĩ tới việc đó, nghĩ đến việc mình hẹp hòi ích kỉ cảm thấy hổ thẹn,có lỗi với sự tín nhiệm của anh đối với tôi. Tôi …

Chu Bằng nói tiếng cuối cùng như nghẹn, Thẩm Hoài thấy ông ta như là đang diễn trò, nhưng theo như lời ông nói mọi việc lại rất hợp lý.

La Đới Dân bản tính yếu đuối, say rượu rồi gây gổ, Chu Bằng lúc ấy còn trẻ lại giữ chức trấn trưởng khiến người khác căm ghét là bình thường. Mà người căm ghét Chu Bằng âm thầm lấy chuyện nam nữ kích động La Đới Dân đi gây chuyện, dùng chuyện này làm gia đình Chu Bằng tan nát, ép Chu Bằng rời trấn Thành Quan, tất cả cũng rất hợp lý.

Đương nhiên, một số sự việc không phải như vậy, Thẩm Hoài còn muốn tìm người xác minh một chút.

Thẩm Hoài đứng dậy vươn tay, trong lúc đó vô tình phát hiện Đinh Tú áp tai vào cửa sổ nghe được tất cả.

Đinh Tú hoảng sợ bỏ đi, Thẩm Hoài quay lại liếc nhìn Chu Bằng nghĩ thầm: năm đó Chu Bằng cùng Đinh Tú chưa chắc đã là trong sạch.

Bình Luận (0)
Comment