Thẩm Hoài và Thành Di quay về phòng riêng, Trình Ái Quân mới biết được chủ tịch hội đồng quản trị vừa rời khỏi. Anh ta cùng với vợ Trần Mạn Lệ đuổi theo để tiễn một đoạn nhưng lại bỏ lỡ một chuyến thang máy, đợi bọn họ ra đến đại sảnh thì nhìn thấy Tạ Thành Giang cùng Tạ Chỉ đã ngồi vào xe đi rồi.
Trần Mạn Lệ ra khỏi phòng riêng không đem theo áo khoác, lúc này cô mặc chỉ một chiếc áo lông đứng bên ngoài bị gió thổi vào lạnh run, khi chồng cô cởi áo khoác cho cô khoác vào, cả hai cùng nhau đi vào hành lang cảm thán nói:
- Hôm nay đúng là một ngày rất dài.
Trình Ái Quân liếc mắt nhìn vợ, không biết nên gật đầu đồng ý hay là nói vài câu an ủi cô.
Tảng đá lớn trong lòng tạm thời đã trút bỏ, tuy rằng không rõ tương lai mình ở Kim Đỉnh có bị cô lập hay không nhưng Lưu Kiến Quốc đã không còn ở Từ Thành, ít nhất anh ta không cần lo lắng sau thời gian nghỉ để kết hôn về công ty sẽ bị đuổi.
.
Có thể tốn một chút thời gian để bàn bạc, sắp xếp nhưng vẫn còn hơn là vừa hết tân hôn, chỉ còn cách tết một tháng đã bị thất nghiệp rồi.
Trình Ái Quân đêm nay tinh thần mệt mỏi, cũng không có ý về phòng luôn mà chỉ vào một góc của đại sảnh nghỉ ngơi, nói với vợ:
- Hay em quay trở lại với Thành Di, Trương Tư, anh ở đây nghỉ ngơi một lát, nghe nhạc đau đầu lắm.
Trần Mạn Lệ cũng biết đối với chồng cô ngày hôm nay cũng không dễ dàng gì, cần phải có thời gian nghỉ ngơi, xoa lưng chồng rồi nói:
- Anh nghỉ ngơi một lát rồi hãy quay lại.
Nhìn vợ đi vào thang máy, Trình Ái Quân đi đến khu ghế sô pha bên cạnh ngồi xuống nghỉ ngơi, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, tâm tình hỗn loạn.
Hắn khôn ngờ Lưu Kiến Quốc vì Thẩm Hoài cứ thế mà rời khỏi Từ Thành, nghĩ lại tất cả những việc trong mấy năm gần đây, Thẩm Hoài công tác tại học viện kinh tế tỉnh,tuy rằng lúc đó Trình Ái Quân đã nghiên cứu tại học viện kinh tế tỉnh nhưng hai người cũng không có qua lại. Hắn lúc đó cũng không kiêm cả công tác phụ đạo viên.
Sau khi ở lại trường và yêu Trần Mạn Lệ thì mới biết được một số sự việc, nhưng chỉ cho đến khi cách đây ba năm Thẩm Hoài cùng Thành Di tới trường học gặp Trần Mạn Lệ, bị Trần Mạn Lệ tạt rượu vào mặt, Trình Ái Quân mới xem như chính thức gặp mặt Thẩm Hoài.
Trải qua sự việc đó Trình Ái Quân mới biết được thì ra có ít người là có được cảnh tượng như vậy.
Ra trường đã được ba năm, Trình Ái Quân tự cho mình là lão luyện, thành thục giỏi giang, có tầm nhìn xa trông rộng, hắn sẽ chờ một người thật tinh mắt phát hiện ra hắn,sau đó xảy ra rất nhiều chuyện khiến hắn nhận ra mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng, không biết đến cái gọi là dương dương tự đắc ở vào trong mắt người khác chỉ là tên hề.
Một số việc cho dù vợ hắn không nói ra nhưng nhìn vào trong mắt cô, Trình Ái Quân cũng có thể hiểu được, có lẽ như vậy làm hắn xấu hổ không có đủ can đảm để trở về phòng, hắn thật sự không biết nên dùng thái độ nào để nghênh đón ánh mắt vừa thương hại lại vừa khinh bỉ của mọi người.
Trong lòng Trình Ái Quân khó có thể chấp nhận cảm giác bị thất bại và chà đạp, ngồi trên ghế sô pha nhắm mắt lại tiếp tục hút thêm một điếu thuốc nữa.
Tám chín người mở cửa bước vào, một cơn gió lạnh theo khe hở ập vào khiến cho Trính Ái Quân đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng chốc lạnh run.
Bây giờ là rạng sáng, Trính Ái Quân không nghĩ giờ này còn có người đến đây nghỉ chân, quay người lại bỗng nhìn thấy cha của Chu Nghi cùng với một người tầm trung niên đứng ở hành lang, đáng trò chuyện vui vẻ.
Trính Ái Quân lúc này vẫn chưa biết cha của Chu Nghi chủ tịch Chử Giang kiến thiết tên là gì, liền đi qua chào hỏi:
- Chu tổng …
Chu Lập nhìn Trình Ái Quân đi tới, lúc sau mới nhớ ra đây là chú rể ngày hôm nay, cười giới thiệu với Hùng Văn Bân và phó trưởng ban thư ký ủy ban nhân dân thành phố Từ Thành Lê Văn Tăng:
- Anh Trình là chú rể ngày hôm nay, vợ anh ta là bạn học của Thành Di, Thẩm Hoài hôm nay tổ chức tiệc cưới ở đây.
- Xin chào, tôi là Hùng Văn Bân.
Hùng Văn Bân bắt tay Trình Ái Quân.
- Thị trưởng Hùng, xin chào, xin chào …
Trình Ái Quân vừa mừng vừa sợ, hai tay nắm chặt tay Hùng Văn Bân. Nhiều lãnh đạo cấp cao của công ty đều bàn tán về việc Hùng Văn Bân được chuyển đến Từ Thành làm Phó thị trưởng thường trực, tuy nhiên Trình Ái Quân hôm nay mới được gặp mặt lần đầu tiên, không nghĩ rằng đó là người trung niên mái tóc đã nhuốm bạc.
Đúng lúc đó Thẩm Hoài, Thành Di và Chu Nghi từ thang máy đi ra, nhìn thấy Trình Ái Quân ở hành lang đứng bên cạnh Chu Lập, Hùng Văn Bân, đi tới nói:
- Tất cả mọi người đang nghĩ không biết anh đang trốn ở đâu, còn muốn phải đích thân ra tìm anh đó.
Sau đó lại giới thiệu Trình Ái Quân với Hùng Văn Bân, Chu Lập, Lê Văn Tăng với nhau, nói:
- Vợ của anh Trình cùng với Thành Di là bạn học, tôi với Thành Di hôm nay đến đây để uống rượu mừng.
Thẩm Hoài đứng ở hành lang cùng nhau bắt tay công nhân Chử Giang kiến thiết đi cùng Chu Lập tới đây:
- Vội vã để cho mọi người đi suốt đêm tới đây, thực sự rất xin lỗi, mọi việc xin nhờ mọi người giúp đỡ.
Anh cũng không nói gì với Trình Ái Quân nữa, liền cùng Chu Lập, Hùng Văn Bân, Lê Văn Tăng vừa đi tới khu nghỉ ngơi vừa nói chuyện.
Chu Lập sau khi nhận được điện thoại của Thẩm Hoài cũng không phải một mình ngồi xe đến Từ Thành.
Chử Giang kiến thiết có tới tám chín nhân viên chuyên nghiệp làm công tác quy hoạch, thiết kế cùng dự toán công trình, được Chu Lập suốt đêm triệu tập lại cùng nhau đi tới Từ Thành.
Trên đường đến Từ Thành, Chu Lập cùng những nhân viên này đã thảo luận ra một ý tưởng khai thác phát triển tổng hợp mảnh đất Tân Giang. Chu Lập vừa đi gặp Từ Bái,Hùng Văn Bân cùng bàn luận về ý tưởng này.
Hiện tại Từ Bái rất tán thành ý tưởng này, tiếp theo Chu Lập sẽ tìm một khách sạn ở lại chờ những người khác gặp mặt trước hửng đông. Dự kiến là vào buổi sáng tại thành phố, Hùng Văn Bân cùng những thành viên khác tại cuộc họp thường ban hội nghị, cùng Từ Bái có thể lấy ra để đối phó với nghi vấn của chủ tịch Chu Nhậm Quân.
Chu Lập, Hùng Văn Bân đi tới khách sạn Tân Cảnh Thiên, nhân viên đi theo cũng nghỉ ở khách sạn Tân Cảnh Thiên dĩ nhiên để tiện gặp Thẩm Hoài.
- Khu vực phía tây thành mới Lâm Cảng tuy rằng chưa chính thức xây dựng nhưng nhiều dự thảo phương án xây dựng mở rộng được đưa ra đều là yêu cầu Chử Giang kiến thiết có kinh nghiệm phong phú tích luỹ được trong việc quy hoạch xây dựng trung tâm thương mại tại thành phố. Bí thư Từ Bái rất hài lòng đối với bước đầu ý tưởng mà Lão Chu đã đưa ra, dự thảo tiếp theo sẽ đề xuất theo ý tưởng này, sau đó hoàn thiện…
Hùng Văn Bân vừa đem tình huống gặp mặt vừa rồi nói một hồi.
Thẩm Hoài nhìn Chu Lập cười nói:
- Phương án xây dựng khu Tây đã bị tôi gạt bỏ nhiều lần, có phải công ty từ trên xuống dưới ở sau lưng mắng tôi đúng không?
Chu Lập cười hỏi:
- Anh muốn nghe nói thật hay nói dối?
Thẩm Hoài nói:
- Được rồi, tôi biết rồi, anh không cần phải nói gì cả .
Lê Văn Tăng đứng bên cạnh nghe xong cũng cười ha hả, trong lòng lại suy nghĩ về việc khác.
Từ Bái kéo Hùng Văn Bân đi giải quyết vụ công nhân nhà máy dệt bông Từ Thành đình công, Lê Văn Tăng là phó trưởng ban thư ký ủy ban nhân dân hỗ trợ cho Hùng Văn Bân tự nhiên cũng cùng nhau đi, những trải qua của đêm nay hết sức chấn động.
Sau khi từ nhà máy dệt bông Từ Thành ra về, Từ Bái và Hùng Văn Bân đi đến nhà khách tỉnh, Chu Lập cũng đến báo cáo về vấn đề mảnh đất Tân Giang cùng nhau bàn bạc đưa ra ý tưởng, Lê Văn Tăng hiển nhiên cũng tham gia.
Vì không có phương án của hiện tại nên Chu Lập bọn họ thậm chí trước khi từ Đông Hoa lên đường mới lấy được bản fax tư liệu mảnh đất Tân Giang, thời gian chuẩn bị hết sức gấp gáp.
Chỉ có điều đến gặp Từ Bái rồi, sau đó bất kể là Chu Lập bàn bạc đưa ra ý tưởng, hay là cùng những nhân viên đồng hành theo Chu Lập tham gia thảo luận, ý tưởng rất rõ ràng và ở trong cuộc thảo luận có rất nhiều nhận xét bất phàm, thể hiện việc Chử Giang kiến thiết có chuyên môn cực cao.
Bây giờ nghe Chu Lập và Thẩm Hoài nói đùa, dường như rất thoải mái, Lê văn Tăng có thể hiểu được bên trong nhất định không tầm thường.
Đối với tổng hợp khai thác và tích lũy kinh nghiệm của Chử Giang kiến thiết trong xây dựngphải nói là bắt đầu từ khu Mai Khê mới, các dự án xây dựng thành trì mới Lâm Cảng khác gom góp lại.
Khu Mai Khê mới tại khu vực phía đông Mai Khê đã hoàn thành, khu vực thành phố mới Lâm Cảng đối với việc hoàn thiện còn cách rất xa, nhưng đã thể hiện ra trình độ rất cao về xây dựng. Trong trường hợp này, phương án xây dựng khu phía tây thành mới Lâm Cảng do Chử Giang kiến thiết đưa ra còn bị Thẩm Hoài gạt bỏ đến mấy lần,cũng có thể thấy được sự hà khắc cùng bắt bẻ của Thẩm Hoài.
Sự cầu kỳ và hà khắc này của Thẩm Hoài tự nhiên sẽ khiến các nhân viên liên quan không ngừng phàn nàn, thậm chí sẽ có người sẽ bị loại, nhưng Chử Giang kiến thiết mới thành lập trong một thời gian ngắn, thậm chí có thể nói phát triển từ đội xây dựng thị trấn mà trong từ 3-5 năm có thể có một trình độ chuyên môn cao như vậy, có thể hình thành một tiêu chuẩn của đội ngũ chuyên nghiệp, vừa rồi báo cáo trong vòng một giờ làm cho người ta gần như không tìm ra được nhươc điểm nào, cho thấy hẳn có liên quan đến sự cầu kỳ và hà khắc của Thẩm Hoài rồi?
Lê Văn Tăng nghĩ Thẩm Hoài ban đầu là một quản lý tài nguyên và giáo viên giảng dạy về các vấn đề liên quan đến đô thị, tại Học viện kinh tế tỉnh được đánh giá là kém cỏi, giờ nghĩ lại mới thấy tin đồn hoàn toàn không tin được.
Lê Văn Tăng không thể được coi là hoàn toàn tín nhiệm nhưng cũng không thể bảo hắn tránh mặt, Hùng Văn Bân nói chuyện với Thẩm Hoài diễn đạt tương đối bảo thủ.
Hùng Văn Bân nói:
- Hiện tại ngoài phương án xây dựng mảnh đất Tân Giang ra, còn muốn tiến hành định vị và quy hoạch đối với các khu lân cận mảnh đất Tân Giang, phải xây dựng trung tâm thương mại thành phố Từ Thành thứ hai, trung tâm mua bán tài chính, việc này cần thành phố cùng khu xây dựng Tần Giang, các bộ ngành quy hoạch tích cực dẫn dắt,tham dự, phối hợp. Bí thư Từ Bái cũng khẳng định tầm quan trọng của toàn bộ dự án, với việc thúc đẩy mạnh thương mại dịch vụ, phát triển đô thị, phát triển tài chính, đẩy mạnh vai trò của việc làm tại thành phố, đồng thời thúc đẩy toàn bộ dự án khó khăn sẽ rất lớn, chủ trương tiến hành trao đổi ý kiến với nhân viên có kinh nghiệm, năng lực và tác phong tốt tại Đông Hoa.
Không cần Hùng Văn Bân nói rõ Thẩm Hoài cũng có thể hiểu được ông có ý tứ gì.
Từ Bái gặp mặt vào giữa trưa đã nói lên việc luân chuyển cán bộ, đề cập đến vấn đề trọng điểm quyền bổ nhiệm nhân sự khu huyện do tỉnh uỷ trực tiếp nắm giữ.
Trao đổi luân chuyển cán bộ là do đôi bên, Thẩm Hoài không thể ngăn cản Từ Bái tiếp tục nhét người vào vị trí quan trọng tại Đường Áp, Hà Phổ, nhưng trong thời gian tới hai bên hợp tác chặt chẽ, Từ Bái cũng có thể cho hai địa phương Đường Áp, Hà Phổ cán bộ có khả năng và thành tích xuất sắc một cơ hội và không gian phát triển.
Hùng Văn Bân đến Từ Thành phụ trách thúc đẩy thay đổi cơ cấu của doanh nghiệp nhà nước, xây dựng thành phố, phát triển công nghiệp và kinh tế ở các mặt. Mà các lĩnh vực này lại quan hệ sâu sắc đến các lợi ích, quan hệ đến các rắc rối gõ gỡ tại địa phương. Nếu Hùng Văn Bân không 3-5 người tín nhiệm phái đi đảm nhiệm một số chức vụ,một mình ông dù có năng lực giỏi đến mấy cũng không có cách nào hoàn thành công việc được.
Từ Bái đồng ý với Hùng Văn Bân việc trao đổi luân chuyển cán bộ, từ Đông Hoa điều một số người đến Sở xây dựng quy hoạch đô thị thành phố cùng chính phủ khu uỷ khu Tân Giang, hẳn là nhằm phối hợp chặt chẽ cùng với chuyện xảy ra hôm nay.
Tương tự một số cán bộ có năng lực từ Đường Áp, Hà Phổ được điều đến Từ Thành nhậm chức, Đường Áp, Hà Phổ tự nhiên để trống nhiều vị trí để cho người khác khác đi vào.