Có Lê Văn Tăng ở đây, Hùng Văn Bân cũng không tiện nói chuyện nhiều với THẩm Hoài, đến khách sạn Tân Cảnh Thiên để gặp mặt, để Chu Lập và các nhân viên của Chử Giang kiến thiết ở tại khách sạn phác thảo kế hoạch, còn ông lên về nghỉ trước, dù sao cũng hơn năm mươi tuổi, công tác thì bận rộn, phải duy trì tinh lực dồi dào thật không dễ dàng gì, nên ông không thể ở lại khách sạn suốt đêm.
Chu Lập ở tại khách sạn Tân Cảnh Thiên, đặt nửa tầng bên dưới của phòng họp. Thẩm Hoài và Thành Di cũng ở lại khách sạn. Trên thực tế hai người ở tầng cao nhất, ngay tại phòng bên cạnh của mấy người Trương Tư.
Đám người Trương Tư, Chu Văn Tuấn, Thái Lan, Vương Huy và Trần Lệ Quyên hát xong thấy trời đã rạng sáng nên muốn về phòng nghỉ ngơi, Trương Tư từ phòng riêng đi ra thấy tinh thần vẫn phấn chấn như trước, không buồn ngủ liền ôm lấy cánh tay Thành Di cùng cô vào phòng của Thẩm Hoài tiếp tục nói chuyện phiếm. Chu Nghi thì bị cha cô kéo đi làm cu li.
Chu Nghi học đại học ra sau đó tại trường cô nghiên cứu về chuyên ngành quản lý tài nguyên và quy hoạch đô thị. Chu Lập cùng với công nhân viên của Chử Giang kiến thiết cần lập dự thảo phát triển toàn diện cánh đồng Tân Giang, Chu Nghi vừa lúc có thể phát huy được chuyên ngành.
Chu Lập lúc này cũng không sợ con gái chịu khổ, trong một thời gian ngắn có thể có thêm một người lính chia sẻ công việc cũng tốt.
Phòng Karaoke còn cách phòng ở của mọi người đến ba tầng, mọi người không chờ thang máy mà đi cầu thang bộ lên phòng.
Tại cầu thang, Trương Tư sắc mặt vui tươi, ánh mắt lấp lánh nhìn Thẩm Hoài hỏi: - Anh sẽ không ghét tôi chạy lên phòng phá hòng cuộc sống về đêm của vợ chồng son nhà anh chứ? Sau dó lại tỏ ra bộ dạng đáng thương giọng điệu cầu xin nói với Thẩm Hoài: - Anh đại nhân đại lượng, tôi với Thành Di đã nhiều năm không gặp rồi. Khoảng thời gian cô ấy trở về Yến Kinh, tôi lại vừa ra nước ngoài nghiên cứu nên cũng không có cơ hội gặp gỡ, nếu không tôi đã sớm quen biết anh rồi.
Trong lối đi nhỏ của khách sạn cũng có hệ thống sưởi tràn ra nên không quá lạnh, Trương Tư từ trong phòng karaoke đi ra còn cầm áo khoác trên tay, trên người mặc áo sơ mi lụa màu đen, đi giày nâu sải bước lên trước, quần bò ôm sát mông hết sức gợi cảm.
Trương Tư miệng lưỡi rất lợi hại, nhưng không thể không thừa nhận rằng cô rất xinh đẹp, làn da trắng nõn, Thẩm Hoài cười nói: - Cô có thể ở lại Từ Thành hai ngày, không ai dám đuổi cô về đâu.
- Muốn Thành Di cùng tôi nói chuyện cả đêm còn sợ anh có ý kiến, tôi còn dám ở Từ Thành thêm vài ngay hay sao? Trương Tư quay lại lém lỉnh nói.
Trần Mạn Lệ, Thành Di, Trương Tư là bạn học cũ, Thái Lan, Chu văn Tuấn là vợ chồng, Trần Lệ Quyên và Vương Huy là vợ chồng, họ đều công tác tại Yến Kinh, đã mua vé tàu trở về Yến Kinh từ sớm, mặt khác hai cô gái giữa trưa cũng rời khỏi Từ Thành bằng tàu hoả.
Từ thành phố Từ Thành về Yến Kinh bình thường ngồi tàu hoả phải chạy hơn hai mươi mấy giờ đồng hồ, Trương Tư muốn lôi kéo Thành Di, Trần Mạn Lệ ở lại chơi một đêm, sau khi trời sáng lên tàu hoả sẽ ngủ tiếp, vì hôm nay Chu Văn Tuấn tự làm mất mặt mình nên kéo vợ Thái Lan trở về phòng nghỉ ngơi, mọi người mới từ phòng karaoke đi ra.
Thẩm Hoài cười nói: - Vậy mọi người lên phòng tôi nói chuyện phiếm đi, rất rộng rãi
Tân Cảnh Thiên mặc dù chỉ là khách sạn ba sao, tuy những thứ khác giá cả không cao nhưng giá phòng của khách sạn cấp sao thì cực cao, phòng nghỉ mà Trình Ái Quân cùng Trần Mạn Lệ và các bạn học thuê ở đều tương đối chật, nói chuyện phiếm hoặc là đói bụng mang mấy bát bữa ăn khuya đi lên ăn cũng không thoải mái bằng phòng ở tầng cao nhất.
Trương Tư thở phào về sự sáng suốt của Thẩm Hoài, ôm cánh tay của Thành Di lại ôm cánh tay của Trần Mạn Lệ, hỏi Trình Ái Quân: - Mạn Lệ đi cùng chúng tôi, anh không có ý kiến gì chứ.
Trình Ái Quân giơ tay xin tha, hắn tuy muốn tìm cơ hội để có thể rút ngắn khoảng cách với Thẩm Hoài nhưng cảm thấy tiếp cận như vậy có vẻ không được tự nhiên. Hắn nghĩ nếu như Mạn Lệ cùng Thành Di quan hệ càng khăng khít thì sau này hắn cùng Thẩm Hoài còn có nhiều cơ hội gặp mặt, nên không để ý đến đêm tân hôn của hắn cùng Mạn Lệ, chỉ cười nói với vợ: - Anh sáng mai còn muốn giữ vững tinh thần để lái xe đưa mọi người đến nhà ga, bây giờ anh về phòng nghỉ một lát.
Vương Huy nói với hôn thê Trần Lệ Quyên: - Anh cũng về phòng ngủ đây, không quấy rầy mọi người ôn chuyện. Vương Huy cũng biết ý, không quấy rầy vị hôn thê cùng bạn học ký túc xá nói chuyện phiếm, nhìn bọn họ đi lên lầu, liền cùng Trình Ái Quân cùng nhau về phòng ngủ.
Chu văn Tuấn âm thầm lo lắng, hắn đứng ở phía sau Vương Huy nhẹ nhàng chỉnh sửa lại quần áo nói: - Lão Trình ngày mai còn phải chịu trách nhiệm tiễn mọi người, còn anh vội vã về phòng làm gì? Ngày mai lên xe lửa giỏi thì ngủ một ngày một đêm cũng không kém mấy canh giờ này. Nếu Vương Huy cũng quay về phòng ngủ thì hắn cũng không có lý do gì theo Thái Lan đi lên tầng tiếp tục tiếp cận Thẩm Hoài và Thành Di, liền khuyên Vương Huy cùng lên tầng cùng mọi người nói chuyện phiếm.
Chu Văn Tuấn nói như vậy Thẩm Hoài cũng có thể hiểu được hắn có dụng ý muốn tiếp cận mình, cũng cười nói với Vương Huy: - Nếu ngày mai lên tàu hỏa có thể ngủ bù, vậy mấy canh giờ này Vừa rồi tôi nghe nói anh học thạc sĩ quản lý học viện xong, muốn nhận lời mời về làm việc về ủy thác đầu tư quản lý tài sản. Tôi cũng quên không hỏi, hiện tại anh đã có manh mối gì chưa?
- Sao thế, không phải anh muốn kéo hết học sinh giỏi đại học Yến Kinh chúng tôi đến thành phố Đông Hoa làm việc chứ? Trương Tư nhìn Thẩm Hoài nói: - Nói như vậy, sẽ không chờ được đến lúc tốt nghiệp Vương Huy sẽ cùng Trần Lệ Quyên kết hôn, đồng ý cùng anh ngay lập tức.
Ở trong phòng karaoke, Trương Tư và mọi người cũng đã hiểu được Thẩm Hoài giữ chức Bí thư huyện ủy thuộc thành phố Đông Hoa.
Huyện Hà Phổ mấy năm nay phát triển kinh tế đạt được thành tựu đáng kinh ngạc nhưng lại không công khai, tỉnh và thành phố Đông Hoa cũng không có động lực để thay huyện Hà Phổ truyền bá, cho nên trong phạm vi cả nước mà nói, huyện Hà Phổ cũng không nổi tiếng khắp nơi.
Trương Tư, Thái Lan cũng đều chưa quen thuộc với huyện Hà Phổ, càng không thể biết được huyện Hà Phổ đã có những chuyển biến đáng kinh ngạc.
Trong ấn tượng của các cô khu vực vùng duyên hải tại tỉnh Hoài Hải là một tỉnh phát triển lạc hậu, xét về mức độ các phương diện nếu so với vùng lân cận như tỉnh Phúc Kiến cũng đã có một sự khác biệt lớn. Hiện tại các cô thấy trình độ phát triển của Từ Thành so với thành phố hạng nhất trong nước đúng là có một khoảng cách rất lớn, cho nên trong ấn tượng của các cô, Đông Hoa hẳn là có trình độ phát triển kém hơn nữa.
Trần Lệ Quyên đã sớm làm kế toán viên cao cấp cho một công ty nước ngoài, cùng với Vương Huy yêu nhau đã nhiều năm, hỗ trợ Vương Huy sau khi hắn nghiên cứu tại đại học Yến Kinh xong, cô đương nhiên hy vọng Vương Huy có thể phát triển tại Yến Kinh. Dù sao cơ hội tại Yến Kinh cũng nhiều hơn, hơn nữa cô cũng không thể từ bỏ công việc khá tốt này.
Tuy nhiên khi nghe Trương Tư nói như vậy, Trần Lệ Quyên cũng cười đánh cô phản kích: - Ai như cô suốt ngày nghĩ đến lập gia đình. Tuy nhiên theo như những chuyện xảy ra đêm nay cô cũng có thể nhìn ra chỗ hơn người của Thẩm Hoài, trong lòng cũng muốn có nhân vật như vậy hỗ trợ, đối với sự nghiệp của Vương Huy sẽ có sự trợ giúp rất lớn, lại làm bộ bỏ ngay nói: - Vương Huy thích thì đi, tôi cũng không cần, nói sao thì Yến Kinh gió lớn, khí hậu thô ráp, nếu có thể đi tôi cũng sớm đi rồi.
Chu Văn Tuấn ở bên cạnh nghe xong mặt tràn đầy hâm mộ.
Trương Tư, Thái Lan, Trần Lệ cho dù học tài chính kinh tế có một công việc rất tốt, sau khi đi làm nhận được một phần tiền lương tốt rồi có một cuộc sống yên ổn, tham vọng không mạnh, không có tầm nhìn xa trông rộng, đúng là chưa hiểu biết được hết huyện Hà Phổ.
Chu Văn Tuấn đối với sự quật khởi của Mai thép hệ, cảng Tân Phổ gần đây cũng có chút hiểu biết.
Ngay cả khi bộ phận tuyên truyền của tỉnh không có ý thổi phồng thành tích của Thẩm Hoài ở Đông Hoa, nhưng cụm công nghiệp sắt thép của Mai thép đứng thứ sáu trong cả nước, thì làm sao lại không có nhà báo đưa tin? Cảng Tân Phổ là hải cảng sâu nhất ven vịnh Hoài Hải đã thành lập thành quy mô lớn làm sao có thể không làm cho người trong ngành chú ý?
Chỉ là không truyền bá rộng rãi và công khai các báo cáo tích cực, sự hiểu biết của giới bên ngoài đối với Thẩm Hoài không nhiều, đối với Mai thép hệ cũng chưa hiểu biết, đối với mối liên quan phát triển giữa Thẩm Hoài và Mai thép hệ cùng với khu Mai Khê mới, cảng Tân Phổ cũng chưa hiểu biết.
Tuy nhiên ít nhất Chu Văn Tuấn cũng biết Thẩm Hoài tuổi trẻ nhưng trong thời kinh tế đang bùng nổ lại nổi bật đảm nhận chức bí thư huyện ủy tại địa phương, mà biểu hiện của Thẩm Hoài đêm nay càng minh chứng tỏ tầm ảnh hưởng của anh còn vượt xa quyền lực của bí thư huyện ủy ở địa phương.
Lúc này Thẩm Hoài tỏ vẻ đầy hứa hẹn chấp nhận nguyện vọng của Vương Huy về công tác với mình, vậy tại sao lại không để Chu Văn Tuần vào mắt?
Nếu Thẩm Hoài nguyện giới thiệu công việc mới cho y , Chu Văn Tuấn thà bỏ công việc kế toán lương cao tại công ty nước ngoài, nhưng xem ra thái độ của Vương Huy rất bình thản, Chu Văn Tuấn hi vọng anh ta duy trì thái độ lạnh nhạt, bỏ qua ý tốt của Thẩm Hoài.
- Sự phát triển nhanh chóng của Đông Hoa hai năm vừa qua, nếu không phải vừa mới nói anh đang công tác ở huyện Hà Phổ, tôi nghĩ không ra tôi đã đọc mấy bài phát biểu đặc sắc của anh đấy? Vương Huy cười nói tiếp: - Tính tôi hơi lười nhác, nghiên cứu tại trường học hay làm việc tại doanh nghiệp có khi lại dao động cũng không chừng. Nếu có cơ hội, tôi thực sự rất muốn trao đổi với anh một số vấn đề về xây dựng thành phố. Về luận án tiến sĩ của tôi, hôm trước thấy anh viết sách về vấn đề bắt đầu xây dựng thành phố mới tôi mới quyết định đề tài. Trước kia không biết, nếu không trước khi tôi viết luận án tiến sĩ nhất định sẽ phải nhờ Thành Di giới thiệu để tôi được đến Đông Hoa làm đề tài nghiên cứu.
- Đông Hoa còn rất lâu mới có thể hoàn toàn phát triển, xây dựng thành trấb mới, tôi cũng chỉ là ở trên lý thuyết tìm tòi một vài thứ, thực tế địa phương cũng chưa có tiến bộ gì, anh đến làm đề tài cũng không được gì, có thời gian ngồi xuống thảo luận thì có thể được.
Thẩm Hoài cười nói:
So với sự nóng lòng muốn kết giao quan hệ, chào hàng chính mình của Chu Văn Tuấn thì Vương Huy tính tình trầm ổn hơn rất nhiều, làm cho người ta có cảm giác có chút nhạt nhẽo, nhưng sự tiếp xúc trong đêm nay cho thấy, cách ăn nói cùng học thức của hắn đều không tệ. Tuy nhiên, Thẩm Hoài thực sự không biết đề tài nghiên cứu của Vương Huy học tại Yến Kinh là phương diện xây dựng thành phố mới, bằng không vừa rồi ở trong phòng hát có thể tán gẫu về đề tài này mà không cần đối phó với cô gái Trương Tư hay chọc này.
Nghe Thẩm Hoài và Vương Huy nói như vậy, Chu Văn Tuấn lại càng thêm hâm mộ.
Bạn bè kết giao, cùng chí hướng, hứng thú tương hợp, luôn luôn là cơ hội tốt nhất để phát triển.
Chu Văn Tuấn đi vào xã hội nhiều năm như vậy, trong lòng mệt mỏi như vậy, cực khổ chờ đợi như vậy không phải là mong được nhân vật như Thẩm Hoài để mắt đến hay sao?
Chu Văn Tuấn không ngờ hắn để ý như vậy còn cẩn thận nhìn mặt đoán lòng như vậy cũng là trồng hoa không được, nhưng Vương Huy tính tình nhạt nhẽo trái lại có thể cắm liễu liễu xanh. Quả nhiên hắn không nên nóng nảy.