- Khẩu vị ông cụ này thật sự lớn, cũng không sợ bị nghẹn…
Trong lòng Tôn Á Lâm trước nay đều không tôn kính gì trưởng bối Tôn gia, trước mặt phải vờ làm cháu ngoan, cả ngày đều cùng đi về quê thăm thân tham quan du ngoạn,cũng mệt ngất ngư, về phòng thì cô không nhịn được phải oán hận mấy câu, phỉ báng mấy câu.
Thẩm Hoài ngồi bên cạnh Thành Di luôn miệng ngáp.
Đêm hôm qua anh và Thành Di không ngủ ngon gì cả, vừa sáng sớm Thành Di còn có thể ngủ nướng, anh thì phải về huyện phê duyệt một đống công văn chất chồng mấy hôm nay. Tuy anh đều từ chối hết mấy cuộc họp không quan trọng gì, nhưng ngay sau đó lại chạy về cùng ông bà ngoại và một đám trưởng bối Tôn gia tham quan thành tựu xây dựng mấy năm nay ở cảng Tân Phổ và khu xưởng Tân Phổ của Hồng Cơ Trường Thanh, chuyến đi hôm nay anh còn mệt hơn đám Tôn Á Lâm, Tống Hồng Quân, bắp chân ê ẩm sưng lên hơi đau.
Thành Di ngồi trên tay vịn sô pha, cánh tay nhẹ nhàng đặt lên vai Thẩm Hoài, ngồi tựa vào anh, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của anh, đưa tay khẽ vuốt ve chòm râu lún phún dưới cằm anh, nghe Tôn Á Lâm oán giận, trong lòng nghĩ cũng khó trách. Điều kiện mà lão gia tử Tôn gia đưa ra cũng quá khắc nghiệt, tuy Tôn Á Lâm cũng xuất thân gia môn,nhưng tự lập môn hộ đã lâu, đã không có ý chịu khống chế của Tôn gia nữa, làm sao chịu chắp tay nhường ra quyền khống chế Chúng Tín chứ?
Sau khi về khách sạn dùng cơm, mọi người cũng đều cơm no rượu say.
Trưởng bối Tôn gia đều là lão nhân bảy tám mươi tuổi, buổi tối cũng không cần cùng tham gia hoạt động gì, Thẩm Hoài ngồi trong phòng tán gẫu với Tôn Á Lâm, Tống Hồng Quân, rồi định cùng Thành Di về nghỉ ngơi.
Tôn Khải Thiện, Thẩm Sơn gõ cửa vào.
Thấy bốn người Thẩm Hoài còn ngồi trong phòng, Tôn Khải Thiện đóng cửa phòng lại, nhìn con gái, hỏi cô:
- Ông tư của con hôm nay có thể vạch ra điều kiện, có thành hay không, phía các con cũng phải hồi đáp…
- Cũng không thể nào ông tư há cái miệng đầy máu ra thì con thật sự chủ động đưa cánh tay ra cho ông ấy cắn một miếng chứ?
Tôn Á Lâm ngồi trên sô pha, lười biếng oán giận, trước mặt ba cô không dám làm càn như thế, nhưng bất mãn trong lòng cũng sẽ không che giấu quá nhiều:
- Ba biết rất rõ kết cấu quyền cổ phần Mai thép. Nếu vào ba năm trước, ông tư lấy hai trăm triệu đô la ra, bọn con ngoài trừ bỏ vũ khí đầu hàng ra, đương nhiên không có tư cách nói gì cả. Bây giờ sao, bàn không được thì thật sự bàn không được vậy.
Thẩm Hoài cười ha ha, tuy rằng bây giờ bọn họ vẫn đang trăm phương ngàn kế nghĩ cách gom góp phát triển tài chính, nhưng đã qua giai đoạn nhường ra lợi ích trung trung cho người khác thụ hưởng với giá rẻ rồi.
- Các con như vậy gọi là sải cánh cứng ngắc…
Thẩm Sơn cười ha ha ngồi xuống nói.
- Ông ngoại nếu theo ba con, nhất định muốn chúng con chấp nhận điều kiện của ông tư, chúng con cũng nhận…
Tôn Á Lâm nói.
- Không có ông ngoại ủng hộ, Mai thép căn bản không thể phát triển được quy mô như hôm nay, mọi người là định hải thần châm chân chính của Mai thép, tương lai Mai thép phải đi thế nào, vẫn do mọi người nói mới tính.
Thẩm Hoài cũng chân thành nói.
- Việc này đừng kéo lên người ông, các con tự mình quyết định.
Thẩm Sơn lắc đầu nói:
- Ta qua đây là muốn nói với mấy đứa chuyện khác.
- Muốn nói chuyện gì?
Thẩm Hoài hỏi.
- Người sống trăm tuổi cũng có lúc chết, ta và bà ngoại con mấy năm nay sống ở Pháp quen rồi, không muốn về nước định cư nữa. Lần này trở về e rằng cũng không còn mấy lần có thể trở về nữa, có một số chuyện cũng luôn suy xét, năm nay về nước coi như là ý tưởng sáng suốt, cũng muốn nói với mấy đứa…
Thẩm Sơn nói.
Thẩm Hoài nghĩ bụng ông bà ngoại không có ý về nước định cư, hẳn là chịu đã kích của chuyến đi Điền Bắc lần này. Quyết định này của hai vị lão nhân anh cũng chỉ có thể tôn trọng, nhưng nghe ngữ khí ông ngoại nói chuyện vô cùng trịnh trọng, không rõ ông có quyết định quan trọng gì muốn bàn bạc, nắm tay ông, cùng ngồi xuống sô pha,kiên nhẫn nghe ông nói tiếp.
- Con và Thành Di đều không có ý thừa kế tài sản của ta và bà ngoại con, ta và bà ngoại con muốn lấy danh nghĩa mẹ con thành lập một hội ngân sách. Quỹ gia tộc Tôn gia không thể chia tách, là chuyện rất đáng tiếc, có điều chúng ta đã nghĩ, ba mươi triệu đô la Mỹ lấy ra lúc trước đều đổi thành quyền cổ phần tương ứng, đểu đặt dưới danh nghĩa hội ngân sách này, lợi nhuận thu được sau đó chủ yếu dùng để ủng hộ sự phát triển Đại học khoa học kỹ thuật Chử Giang…Mười năm trồng cây, trăm năm trồng người, chúng ta có thể sống thêm tám mười năm, cũng rất thỏa mãn rồi, nhân khi cuộc đời còn thời gian, có năng lực thì muốn làm chút chuyện có ý nghĩa. Đương nhiên,chuyện này cũng cần con và Thành Di cùng đồng ý.
Thẩm Hoài liếc mắt nhìn Thành Di một cái, nắm chặt bàn tay gầy gộc của ông ngoại, nói:
- Ông và bà ngoại quyết định như thế, con và Thành Di sao không ủng hộ chứ?
Xã hội Âu Mỹ hiện nay đều trưng thu thuế di sản tỉ lệ cao đối với di sản; gia sản trăm triệu vạn muốn truyền cho con cháu, sau khi trưng thu thuế di sản một lần thông thường đều co lại hơn phân nửa.
Di sản chủ yếu tồn tại bằng hình thức cổ phần xí nghiệp, càng không chịu nổi sức ép và sự phân tán như thế.
Vì trốn thuế di sản đối với sự phân chia tài sản gia tộc, gia tộc phú hào của xã hội Âu Mỹ thông thường đều sẽ bố trí tài sản vào hội ngân sách phúc lợi do tư nhân khống chế, trên danh nghĩa nói là quyên cho sự nghiệp từ thiện, có thể trốn được sự phân chia thuế di sản.
Loại hội ngân sách này trên danh nghĩa có tính chất công ích, nhưng mỗi năm thấp nhất chỉ cần quyên ra 5% tổng số tiền dùng cho sự nghiệp từ thiện công ích, thì có thể bảo đảm gia sản cực lớn dưới danh nghĩa hội ngân sách trước sau vẫn được đời sau của gia tộc này khống chế.
Quỹ gia tộc Tôn gia cơ bản cũng có tính chất này, thành viên hội trị sự quỹ này đều do người thừa kế đảm nhiệm, cùng quyết sách quỹ, quản lý đầu tư và sự vụ công ích,trên cơ bản là bảo đảm quỹ trước sau cũng do con cháu Tôn gia khống chế.
Không làm như thế, trải qua sự phân chia gia sản qua hai ba đời, tập đoàn Trường Thanh từ lâu đã không còn do Tôn gia khống chế, Tôn gia từ lâu cũng chia năm sẽ bảy,làm sao có thể hùng hậu như hôm nay?
Thẩm Hoài và Thành Di, cho dù sau này muốn thừa kế tài sản mà ông bà ngoại lưu lại, đầu tiên phải chia sẻ trên một nửa miếng miếng thịt cho thuế di sản của chính phủ Pháp.
Trong nước trước mắt chưa cưỡng chế trưng thu thuế di sản, nhưng đây cũng là xu thế phát triển. Một xã hội muốn tiếp tục duy trì không đến mức mất cân bằng nghiêm trọng, thì không thể cho phép một gia tộc không hạn chế mà gom góp tài sản lên giống như là lăn cầu tuyết vậy, cũng không thể cho phép giai cấp được lợi bành trướng không hạn chế.
Nếu ông bà ngoại muốn chuyển tài sản hải ngoại dưới trướng của họ về nước, phương thức lý tưởng mà Thẩm Hoài có thể nghĩ ea cũng là thành lập hội ngân sách từ thiện.
Đồng thời, sau khi Đại học khoa học kỹ thuật Chử Giang thành lập, tiếp đó cần nguồn vốn liên tục không ngừng đầu tư vào, mới có thể chân chính cắm rễ phát triển.
Đại học khoa học kỹ thuật Chử Giang, chính phủ huyện Hà phổ chỉ là một trong các bên ra vốn, bản chất không thuộc đại học công lập, việc xây dựng tiếp theo có thể do chính quyền huyện Hà Phổ cùng tham gia đầu tư, nhưng quản lý đại học không thể đều dựa vào các khoản tài chính công; sau khi thành lập hội ngân sách thì có thể cung cấp một phần kinh phí quản lý ổn định.
Thẩm Hoài còn muốn có phát triển lớn hơn trên con đường làm quan, không thể trực tiếp nắm giữ cổ phần Mai thép. Có điều, trên danh nghĩa hội ngân sách mang tính chất công ích, quyền khống chế hội ngân sách cuối cùng vẫn do anh kế thừa, thực tế một phần cổ phần mà Mai thép ứng đối cũng trực tiếp do anh nắm giữ, cũng có lợi cho việc anh tăng cường khống chế Mai thép.
Đối với Thẩm Hoài mà nói, thật ra cũng là một phương thức lý tưởng nhất để anh kế thừa tài sản của mẹ anh và sau này kế thừa ông bà ngoại.
Con cháu của anh, nếu có năng lực, dĩ nhiên có thể thông qua hội ngân sách này mà làm nên sự nghiệp một phen; nếu không có năng lực, cũng có thể lãnh được một phần lương cao từ hội ngân sách này để chờ chết. Giống như bây giờ có rất nhiều con cháu Tôn gia lãnh tiền từ quỹ gia tộc để sống qua ngày vậy, cũng có những con cháu Tôn gia giống như Tôn Khải Thiện, Tôn Khải Nghĩa, tiến vào xí nghiệp do quỹ gia tộc khống chế đảm nhiệm chức vụ quan trọng, đạt được địa vị xã hội tương ứng.
Thẩm Hoài nghĩ hai người già ông bà ngoại sau chuyến đi Điền Bắc, trong lòng hẳn đã quá mệt mỏi rồi, cũng không ngờ bọn họ từ Điền Bắc về có mấy ngày, vẫn lo lắng hết lòng suy xét cho anh.
Tôn Á Lâm chép miệng chậc lưỡi, nói với ba cô:
- Quyền khống chế thì không cần bàn, kết cấu tư bản Mai thép đã quyết định rồi, bọn con không thể nhường ra quyền khống chế Chúng Tín, nhưng phía ông tư muốn khống chế cổ phần Chúng Tín, hoặc là hi vọng Chúng Tín cởi mở hơn, chuyện này không phải không thể bàn, nhưng ngoài trừ đầu tư quy mô nhất định ra, bọn con còn có một số điều kiện…
- Mấy đứa có điều kiện gì?
Tôn Khải Thiện hỏi.
- Ông ngoại chẳng phải đang buồn vì phần trong quỹ gia tộc của ông bà không thể nào tách ra được đó ạ? Nếu phía ông tư đồng ý đổi phẩn trong quỹ gia tộc của bọn con thành cổ phần trong ngân hàng Nghiệp Tín, chuyển vào hội ngân sách mà ông bà ngoại thành lập, Chúng Tín có thể trở nên càng cởi mở hơn.
Tôn Á Lâm nói:
- Ba, chuyện này còn cần ba làm công tác với ông tư.
- Con bé chết tiệt con, chỉ biết đẩy việc lên người ba.
Tôn Khải Thiện bật cười.