Một đêm giày vò mấy lần, ngày hôm sau khi hai người thức dậy thì trời đã sáng.
"Vợ ơi, em còn khó chịu lắm không?"
Trong mơ mơ màng màng, Hứa Mục Chu càng dựa sát vào sau lưng Tiêu Thanh Như, như muốn kéo người nhập vào trong cơ thể mình thì mới bỏ qua.
"Không đau lắm, có thể là uống thuốc có hiệu quả, với cả ngâm chân và xoa bóp cũng có tác dụng."
Hứa Mục Chu cong môi hôn lên trán Tiêu Thanh Như một cái.
Chỉ cần cô an khang khoẻ mạnh, anh không còn mong muốn gì nữa.
"Em ngủ thêm một chút đi, anh đi làm bữa sáng."
"Em không muốn ngủ nữa."
Tiêu Thanh Như ngồi dậy, Hứa Mục Chu tự nhiên ôm eo của cô, không muốn người rời đi.
"Không phải anh nói phải làm bữa sáng sao, sao lại còn nằm nướng trên giường nữa?"
Hứa Mục Chu cười khẽ một tiếng: "Bởi vì em còn chưa trả tiền bữa sáng đâu."
Vẻ mặt Tiêu Thanh Như ngơ ngác: "Em đã như vậy rồi, mà anh còn muốn nữa sao?"
Cánh tay người đàn ông vừa dùng lực, Tiêu Thanh Như đã ngã vào trong lòng anh.
Sau đó là một nụ hôn quen thuộc.
"Vợ, anh nói chính là cái này, em lại nghĩ đi nơi nào rồi?"
Tiêu Thanh Như liếc mắt nhìn anh với vẻ chán ghét: "Giả vờ giả vịt."
Hứa Mục Chu nhíu mày: "Hôn thêm lần nữa là có thể bù được chuyện đó."
Một nụ hôn ngọt ngào sáng sớm xua đi tất cả những gì không thoải mái.
Tiêu Thanh Như nghĩ thầm, hiện tại cô còn trẻ, mọi chuyện đều có thể xảy ra.
Hứa Mục Chu thì nghĩ chỉ cần vợ vui vẻ thì anh cũng sẽ vui, nếu vợ không vui, vậy thì anh phải cố gắng dỗ cho cô vui vẻ.
Sau khi dính nhau chốc lát, Tiêu Thanh Như đi rửa mặt, còn Hứa Mục Chu đi vào phòng bếp nấu cháo, thuận tiện nấu hai cái trứng gà.
Anh chuẩn bị xong mới đi tìm Tiêu Thanh Như, sau khi súc miệng, anh dùng luôn nước rửa mặt của cô, mỹ danh là tiết kiệm nước.
Tiêu Thanh Như lười quản anh, sau khi rửa xong bèn trở về phòng.
Hứa Mục Chu hóa thân thành cái đuôi đi theo cô, chỉ cần trên tay không bận việc gì, Tiêu Thanh Như đi đâu thì anh đi theo đó.
Cho dù lúc cô thoa kem bảo vệ da, anh cũng phải nhìn chằm chằm Tiêu Thanh Như mới được.
Giống như thể anh chớp mắt một cái là Tiêu Thanh Như sẽ bay mất vậy.
Sau khi Tiêu Thanh Như thoa mặt xong, trên tay vẫn còn một ít chưa dùng hết, bị cô bôi lên mặt Hứa Mục Chu luôn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Người đàn ông kháng cự, thứ này thơm ngào ngạt, anh ra ngoài mà mang theo một thân mùi hương, chẳng lẽ không bị người ta chê cười?
"Vợ à, em để lại dùng đi, xoa tay xoa chân đều được, một người đàn ông như anh dùng cái này không thích hợp đâu."
"Anh vốn lớn hơn em mấy tuổi, nếu không bảo dưỡng cho tốt thì về sau chênh lệch giữa chúng ta sẽ càng lúc càng lớn."
Hứa Mục Chu không dám nhúc nhích, đưa tay vòng qua eo Tiêu Thanh Như nhốt cô ở trước người: "Vậy em thoa cho anh đi, thoa nhiều một chút, mấy ngày nữa anh mua thêm cho em mất hộp."
Tiêu Thanh Như không nhịn được bật cười: "Bây giờ không cảm thấy không thích hợp nữa?"
Hứa Mục Chu ra vẻ tủi thân: "Không thể để cho em ghét bỏ anh được."
Vợ vốn đã có dáng dấp đẹp mắt, hơn nữa còn nhỏ hơn anh nhiểu tuổi như vậy, nếu anh không bảo dưỡng cho tốt thì đợi đến lúc nhiều tuổi, có khả năng sẽ thật sự không xứng với vợ nữa.
Phải phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện mới được.
Anh bóp eo Tiêu Thanh Như, để người ngồi trên đùi mình, bắt đầu chỉ huy: "Trên cổ cũng phải thoa một chút."
Tiêu Thanh Như hết sức vui mừng, cố ý trêu chọc anh: "Mặt anh lớn, tốn nhiều kem lắm nè."
"Để anh bồi thường cho em."
Hai người ầm ĩ trong phòng một hồi, ước chừng cháo đã chín, lúc này mới ra khỏi phòng.
Cháo hoa nấu với trứng gà có hơi nhạt nhẽo, nhưng bác sĩ đã dặn phải ăn kiêng nên Hứa Mục Chu cũng không dám cho cô ăn đồ linh tinh, chỉ có thể nấu cháo đơn giản.
"Đợi lát nữa anh sẽ gọi mẹ đến chơi với em, anh đến đội sản xuất gần đây mua con gà."
"Em có thể ở nhà một mình, mọi người như vậy sẽ khiến em có áp lực, giống như không thể tự gánh vác sinh hoạt vậy."
Dã là người trưởng thành cả rồi, nếu không xảy ra tình huống gì bất ngờ thì cô có thể tự chăm sóc tốt cho mình.
Hứa Mục Chu không muốn gây áp lực cho cô, vì vậy anh chỉ có thể lùi lại một bước: "Vậy em sẽ ngủ trên ghế sofa một lúc, cứ để cửa mở, nếu có việc gì thì kêu một tiếng, các chị dâu ở sát vách và đối diện nhà mình đều có thể nghe thấy."
Tiêu Thanh Như biết đây là nhượng bộ lớn nhất của anh, bèn gật đầu đồng ý: "Anh về sớm một chút."
"Anh mua được đồ sẽ trở lại ngay."
Trợ cấp của Hứa Mục Chu đều ở chỗ Tiêu Thanh Như, cô đưa cho anh tiền và mấy tấm phiếu để chuẩn bị bất cứ tình huống nào.
"Đúng rồi, mấy ngày trước em và mẹ đã làm miến khoai lang nhưng vẫn chưa gửi đi, hay là anh tiện thể đến công xã gửi đồ luôn đi."
Thấy Hứa Mục Chu còn định nói gì đó, Tiêu Thanh Như phủ đầu nói luôn: "Anh cũng nhìn thấy tình trạng của em mà, không hề có một chút vấn đề gì cả, anh yên tâm đi."
"Thôi được rồi, hôm qua mẹ lại đưa cho anh không ít thứ, vậy anh thuận tiện đi xã cung ứng một chuyến, mua vài thứ đưa qua cho bọn họ."
"Tùy anh tự quyết định là được. "
Tiêu Thanh Như lo anh không đủ tiền để dùng, lại đưa cho anh hai mươi đồng và phiếu định mức tương ứng cho Hứa Mục Chu.
Sau khi đưa xong, chính cô cũng tự cười: "Em như vậy giống như đang phát tiền tiêu vặt cho anh vậy."
Người đàn ông đắc ý: "Cũng không phải tất cả mọi người đều có vợ phát tiền tiêu vặt cho đâu."
Tựa như anh vợ, đến bây giờ còn không lấy được vợ kia kìa.
Nếu vận may không tốt, nói không chừng sẽ còn cô độc đến già!