Tiêu Hoài Thư hắt hơi liên tiếp hai lần.
Là ai đang mắng anh ấy?
Sẽ không phải lại là Phương Ánh Thu đi?
Nhớ tới người kia, Tiêu Hoài Thư không hiểu sao lại có chút mất mát.
Mặc dù khi hợp tác, bọn họ thường xuyên gây nhau, nhưng lại phối hợp rất ăn ý.
Cũng không biết sau này mình còn cơ hội cùng chấp hành nhiệm vụ với cô ấy hay không nữa?
Tâm tư càng bay càng xa, mới trở về chưa được hai ngày mà Tiêu Hoài Thư phát hiện mình đã bắt đầu hoài niệm thời gian ở Bắc Kinh.
Nhìn người rõ ràng đang thất thần, hai vợ chồng già liếc nhau, thằng nhóc này có tâm sự.
Mẹ Tiêu không hỏi nhiều vì sợ phản tác dụng.
Chuyện của người tuổi thì cứ để bọn họ tự mình giày vò đi, bọn họ già rồi, không quản nổi.
"Cơm nước xong xuôi thì cha con hai người thu dọn bát đũa, tôi qua nhà ngang bên kia nhìn một cái."
Mẹ Tiêu không tận mắt nhìn thấy con gái thì không thể yên tâm được.
Sau khi dặn dò vài câu thì bà ra cửa.
Trên đường đi còn gặp phải mẹ Giang, hai người đều không muốn nói chuyện với nhau.
Trước kia là vì mặt mũi của hai nhà, bà mới phản ứng lại những người này.
Hiện tại đã biết Giang Xuyên làm chuyện thất đức, khiến con gái bị bệnh, mẹ Tiêu cũng chẳng thèm làm trò với bọn họ nữa.
Bà không nhìn người đang chào hỏi mình, chỉ nghênh ngang rời đi.
Mẹ Giang chép miệng một tiếng, hôm nay người này uống lộn thuốc à?
Thế mà còn trợn trắng mắt với bà ta!
Trong lòng bà ta không nhịn được sinh ra lửa giận, chuyện đã qua đã lâu như vậy rồi mà bọn họ còn nhớ hận làm gì?
Lại nói, lúc trước yêu đương với A Xuyên là con gái nhà bọn họ chủ động, hiện tại kết cục không như ý thì lại đẩy sai lầm lên đầu nhà họ Giang bọn họ, đây là cái đạo lí gì?
Mẹ Giang cũng trợn tròn mắt, tiếp tục đi về phía nhà ngang bên kia.
Nghe nói mỗi đêm, con trai đều phải giúp Đỗ Vãn Thu trông trẻ con, lòng của bà ta cứ đâu như bị d.a.o cắt.
Ban ngày huấn luyện khổ cực như vậy, ban đêm lại không được nghỉ ngơi tử tế, làm sao cơ thể của con trai chịu được?
Con của mình, mình đau lòng.
Mẹ Giang quyết định về sau giúp bọn họ trông con, để con trai nhà mình không chỉ có thể nhẹ nhàng một chút, mà còn có thể chuyển về nhà ở.
Nhà ngang đổ nát đó thì giữ lại cho Đỗ Vãn Thu về sống một mình đi.
Dù sao bà ta cũng sẽ không đồng cho cái gậy quấy phân heo kia vào nhà, giúp bọn họ trông con đã là nhượng bộ lớn nhất rồi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nghĩ đến chuyện thương tâm, mẹ Giang buồn bực, cũng không biết Đỗ Vãn Thu rót thuốc mê gì cho con trai mình mà khiến nó ôm lấy nhiều việc tốn công mà không có kết quả như vậy.
Thằng bé không thương tiếc cơ thể của mình, thì thứ tổn thương chính là trái tim người làm mẹ này.
Mẹ Giang vừa mắng con trai không biết tiến thủ, vừa oán trách nhà họ Tiêu làm việc tuyệt tình.
Nếu như lúc trước nhà bọn họ không thoái hôn thì con trai cũng sẽ dây dưa với Đỗ Vãn Thu.
Nói tới nói lui, việc này cũng có một phần của người nhà họ Tiêu.
Tâm tư bà ta khẽ nhúc nhích, nói không chừng Tiêu Thanh Như đã vừa ý Hứa Mục Chu từ trước, nên mới nhân cơ hội từ hôn với nhà họ Giang.
Chẳng phải trước lúc huỷ bỏ hôn ước, con trai bà ta cũng đã giúp đỡ Đỗ Vãn Thu mấy lần, tại sao lúc đó Tiêu Thanh Như lại không thoái hôn?
Nghĩ như vậy, trong lòng mẹ Giang cảm thấy tốt hơn nhiều.
Tiêu Thanh Như kia cũng không phải là hạng con gái tử tế gì, nếu không đã không trộn lẫn với Hứa Mục Chu.
A Xuyên tách khỏi cô ta là đúng, nếu không rất có thể sau này sẽ bị đội nón xanh.
Nhưng Hứa Mục Chu kia chính là một cục phiền phức, nói không chừng sẽ còn cố ý chèn ép A Xuyên.
Mẹ Giang đã tự làm mình tê liệt hết lần này tới lần khác, tình hình hiện tại cũng không quá tệ, ít nhất Đỗ Văn Thu đang bị nhà họ Giang nắm thóp.
Nếu như đổi thành Tiêu Thanh Như, dù cô ta có làm sai chuyện gì thì nhà họ Giang bọn họ cũng không thể làm gì cô ta.
Mẹ Tiêu đến nhà nhà ngang chỗ con gái con rể sống, thấy cửa đang mở nên bà cứ thế đi vào luôn.
"Sao con không lên giường nằm, ghế sofa nhỏ như vậy, nằm nhiều khó chịu lắm."
Tiêu Thanh Như đang đọc quyển sách trong tay: "Nếu không làm như vậy thì con rể của mẹ không yên lòng."
Mẹ Tiêu đảo mắt một vòng: "Tiểu Hứa đâu?"
"Anh ấy đến công xã rồi."