Chỉ mất mười phút lái xe đến rạp chiếu phim.
Đỗ xe xong, anh quàng khăn cho Tiêu Thanh Như, lúc này mới để cô xuống xe.
Vé xem phim một hào một vé, Hứa Mục Chu còn mua một túi hạt dưa cho Tiêu Thanh Như.
Tiêu Thanh Như cười cười nói: “Nếu không phải biết chuyện trước kia của anh, em còn nghi ngờ anh từng có người yêu rồi đấy."
Hứa Mục Chu không ngừng nói kêu oan nói: “Có một số việc, là bản năng bẩm sinh, không cần học.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Anh muốn đối tốt với Tiêu Thanh Như, không cần ai dạy, anh cũng biết phải làm như thế nào.
Bọn họ theo đám đông bước vào phòng chiếu.
Lúc này, người đến xem phim cơ bản là giới trẻ.
Tiêu Thanh Như có kinh nghiệm, lúc xem phim chỉ giữ vững một nguyên tắc.
Không nên nhìn những gì mình không nên nhìn!
Vì vậy, sau khi đèn tắt, cô tập trung xem phim.
Hứa Mục Chu buồn rầu, người khác đến xem phim để hẹn hò.
Mà vợ anh, đến để xem phim thật!
Bàn tay to lớn của anh lặng lẽ đưa ra, nắm lấy tay của Tiêu Thanh Như, siết chặt mười ngón tay của cô, sau đó anh hài lòng chuyển sự chú ý của mình về phía tấm màn.
Tiêu Thanh Như quay đầu nhìn anh, tuy ánh sáng rất mờ, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy khóe miệng của người đàn ông hơi nhếch lên.
Cô không kiềm chế được, dùng sức nắm ngược lại bàn tay Hứa Mục Chu.
Giống như anh, tâm trạng cô cũng rất vui vẻ.
Trừ nắm tay ra, Hứa Mục Chu không làm hành động gì vượt quá giới hạn nữa.
Một lúc sau, Tiêu Thanh Như muốn thả ra, nhưng người đàn ông không vui, siết c.h.ặ.t t.a.y cô không buông.
"Anh cầm như thế thì em làm sao cắn hạt dưa được?"
Hứa Mục Chu duỗi tay còn lại ra, nói: “Nhổ vỏ hạt dưa vào đây.”
Khóe miệng Tiêu Thanh Như giật giật.
Đúng là, vẫn dính người như ngày nào!
Hứa Mục Chu không có ý kiến, nên Tiêu Thanh Như nhổ vỏ hạt dưa vào lòng bàn tay anh thật.
Người đàn ông cụp mắt xuống nhìn Tiêu Thanh Như, trong mắt tràn đầy dịu dàng.
Rõ ràng rất vui khi được phục vụ cho cô.
Xem phim xong, đã qua hai giờ.
Bọn họ không nán lại nữa, lái xe về nhà.
...
Về đến viện gia chúc, Tiêu Thanh Như mang thịt dê qua nhà mẹ.
Cô và Hứa Mục Chu đều chưa từng làm thịt dê khô, không muốn đồ ngon bị hỏng trong tay bọn họ, nên đành phải mang về nhà nhờ mẹ làm giúp.
Mẹ Tiêu nói: “Hiếm khi các con mới có một ngày nghỉ, ở lại ăn cơm đi, mấy ngày nữa các con trở về Bắc Kinh rồi, xem như chúng ta ăn cơm đoàn viên trước."
"Bây giờ ăn cơm đoàn viên không phải sớm quá rồi không? Còn nửa tháng nữa bọn con mới đi Bắc Kinh mà."
"Đến lúc đó các con còn phải thu dọn hành lý, biết có thời gian rảnh về nhà ăn cơm không? Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay luôn đi."
"Vậy bọn con lại ăn chùa vậy."
Mẹ Tiêu cười, nếp nhăn nơi khóe mắt càng hiện rõ: “Mẹ chỉ mong các con có thể về nhà ăn mỗi ngày.”
Nói là ăn chùa, nhưng Hứa Mục Chu lại mang lương thực từ nhà ngang qua.
Không nhiều lắm, chỉ khoảng hai mươi cân.
Lương thực loại tốt[1] chiếm hơn nửa.
[1]Bột mì trắng và gạo
"Con mang gạo đến làm gì? Hai đứa không ăn cơm à?"
“Bên nhà ngang còn có hơn ba mươi cân, mẹ đừng lo, bọn con sẽ không c.h.ế.t đói đâu."
Trong khoảng thời gian này, thức ăn chủ yếu của Hứa Mục Chu và Tiêu Thanh Như là bí đỏ, nên họ tiết kiệm được không ít lương thực.
Bọn họ thường xuyên về nhà ăn cơm, mang gạo đến đây cũng là thích hợp.
Tiêu Thanh Như phụ họa: “Nhà ngang bên kia có chuột, bọn con về Bắc Kinh phải mất một tháng, nếu gạo bị chúng ăn mất, thì tiếc lắm."
"Khóa vào trong tủ thì con nào ăn được."
“Để đề phòng, cầm về đây là an toàn nhất."
"Mẹ, mẹ làm thịt dê khô giúp bọn con nhé!"
Mẹ Tiêu bất lực lắc đầu, làm sao có thể không nhìn ra đôi vợ chồng trẻ đang nghĩ gì.
Không phải là cảm thấy làm thịt dê khô phiền phức, dùng gạo để cảm ơn sao?
Đều là người một nhà cả, từ chối mãi cũng tỏ ra xa lạ.
Mẹ Tiêu nói: “Ngày mai mẹ sẽ đi mua một ít dầu mè, về làm dầu chiên rán, một hũ để được rất lâu, ăn mì hay lúc xào rau cũng rất thơm”.
Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu đều không có ý kiến gì.
"Mẹ, cứ làm theo ý mẹ muốn, bọn con tin tưởng vào tay nghề của mẹ."
Là một người nội trợ, chuyện khiến mẹ Tiêu cảm giác thành tựu nhất là, người nhà thích ăn món bà làm.