Với sự tin tưởng của đôi vợ chồng trẻ, mẹ Tiêu tràn đầy tự tin, nhất định làm ra hương vị khiến ông bà sui gia hài lòng.
Vì vậy, Hứa Mục Chu bị bà tóm lại, hỏi rất nhiều về sở thích của cha mẹ mình.
Hứa Mục Chu biết nấu ăn, ở nhà cũng không phải loại người cơm bưng nước rót tận mồm, dĩ nhiên rất hiểu khẩu vị của cha mẹ.
Chỉ cần mẹ vợ đặt câu hỏi, anh đều có thể trả lời.
Đến cuối cùng, mẹ Tiêu cũng hâm mộ ông bà sui gia.
“Cha mẹ con thật có phúc, nuôi dạy được một đứa con trai ngoan, nếu như là hỏi Hoài Thư, nhất định thằng bé sẽ không biết khẩu vị của mẹ và cha con."
Hứa Mục Chu cười nói: “Mẹ, con cũng là con trai của mẹ, đều giống nhau cả.”
"Mẹ đây là nhặt được, chiếm được hời lớn."
Bầu không khí nhà họ Tiêu hài hòa như thường lệ.
Chờ cha Tiêu và Tiêu Hoài Thư tan làm về nhà, cơm tối đã nấu xong.
Bọn họ ăn sủi cảo nhân củ cải trắng và trứng gà.
Tiêu Hoài Thư xúc động: “Quả nhiên, vẫn phải có các em ở nhà, anh mới có thể ăn một bữa ngon."
Mắt Tiêu Thanh Như khẽ động, cô cười cười nói: "Anh mau đưa một chị dâu về nhà cho em, mẹ chắc chắn sẽ nấu món ngon mỗi ngày cho các anh."
Tiêu Hoài Thư đau đầu, khó khăn lắm cha mẹ mới thôi thúc giục kết hôn, sao cô em của mình lại theo gót họ rồi?
Bọn họ tính luân phiên nhau à?
Người này dừng lại đến người kia.
"Ăn cơm, ăn cơm!"
Càng cố tình lảng tránh, thì càng dễ bị phát hiện.
Tiêu Thanh Như đưa ra lời mời: “Hay là anh cùng bọn em đi Bắc Kinh ăn tết đi?"
Tiêu Hoài Thư do dự một chút: “Bỏ đi, anh ở nhà với cha mẹ thì tốt hơn, không nhà sẽ vắng lắm."
"Cha mẹ không cần con ở nhà cùng."
Cha Tiêu và mẹ Tiêu đều là người nhạy bén, khoảng thời gian này họ đã nhìn ra chỗ không đúng của con trai.
Có lẽ lúc còn học ở Bắc Kinh, xảy ra chuyện gì mà họ không biết.
Lúc này còn không tát nước theo mưa, thì còn chờ đến khi nào nữa?
Tiêu Hoài Thư chậc một tiếng: "Con phiền phức đến mức đấy à? Cả cha và mẹ đều không muốn ở nhà."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Người trẻ thì nên chơi với người trẻ, con đến Bắc Kinh với đám Thanh Như, mẹ và cha con cũng có thể bình yên đón tết, chờ các con từ Bắc Kinh trở về, chúng ta hội họp cũng như nhau."
Nếu không phải tính chất công việc của cha đặc thù, không phải muốn đi đâu là có thể đi đó, Tiêu Thanh Như cũng muốn dẫn bọn họ về Bắc Kinh ăn tết.
Vợ chồng có thần giao cách cảm, Hứa Mục Chu đề nghị: "Mẹ, hay là mẹ đi Bắc Kinh với bọn con đi, đến lúc đó con sẽ dẫn mẹ đi tham quan một chút."
Mẹ Tiêu hơi động lòng, nhưng bà không đành lòng để chồng ở nhà một mình, nên chỉ có thể từ chối lời đề nghị.
"Lớn tuổi rồi, mẹ chỉ muốn ở nhà, không muốn đi đâu cả."
Nét mặt cha Tiêu u oán, thằng nhóc này, không biết thông cảm gì hết.
“Năm sau con tự mình về, để Thanh Như ở nhà đón tết cùng chúng ta.”
Hứa Mục Chu: "..."
Trăm lần không nghĩ tới, mọi chuyện lại phát triển như vậy.
Nhìn ánh mắt đầy ẩn ý của cha vợ, Hứa Mục Chu nói: “Vậy năm sau con đưa cha mẹ con về Tây Bắc ăn tết, càng đông sẽ càng vui."
Cha Tiêu nghiến răng nghiến lợi, thằng nhóc này, đúng là không khách khí chút nào.
Mẹ Tiêu phớt lờ chồng, là người đầu tiên đồng ý với ý kiến của Hứa Mục Chu.
“Bọn mẹ không tiện qua đó, chỉ có thể để ông bà sui gia vất vả một chuyến, đến lúc đó mua vé giường nằm cho họ, trên đường cũng sẽ thoải mái hơn."
"Con cũng mới chỉ tính vậy thôi, tình huống cụ thể, để đến lúc đó lại nói sau."
Tiêu Hoài Thư im lặng ăn sủi cảo, không tham gia vào đề tài của bọn họ.
Trong lòng xoắn xuýt muốn chết.
Hay là, đến Bắc Kinh cùng bọn em rể nhỉ?
Tiêu Thanh Như nhìn anh ấy một cái.
Là anh em lớn lên bên nhau từ nhỏ, cô hiểu rất rõ anh trai của mình.
Xoắn xuýt như vậy, nói lên anh ấy đã động lòng.
Nhìn biểu hiện của Tiêu Hoài Thư, lòng Tiêu Thanh Như giống như bị mèo cào, cô cũng muốn xem chị dâu tương lai của mình là đồng chí nữ như thế nào.
Có thể khiến anh trai mình kỳ lạ như thế, chắc là đồng chí kia rất xuất sắc.
Không hỏi ý kiến của Tiêu Hoài Thư thêm nữa, ăn cơm xong hai người rời khỏi nhà mẹ.
Họ vẫn phải làm việc hơn nửa tháng nữa, buổi tối phải nghỉ ngơi sớm một chút.