Quân Vô Tiếu đi ngang qua một cái tửu điếm, hắn bị mùi thơm của thức ăn hấp dẫn.
“Tuy nói ta không cần ăn để tôn tại nhưng mỹ thực ta vẫn thích a. Nhưng mà không có tiền phải làm sao đây. Hơn 66 năm rồi không có động tới tiền giờ cần tiền thì lại không biết kiếm. Mà ta cũng không thể ăn quỵt a.” Quân Vô Tiếu đau đầu nghĩ xem làm thế nào để kiếm tiền thì nghe được người dân nói chuyện.
“Ngươi biết gì không, nghe nói gần đây có nhóm thổ phỉ đang hoành hành ở phụ cận kinh thành, chuyên đánh cướp các thương nhân.”
“Ta cũng có nghe, giờ ra ngoài thành phải cẩn thận hơn a, nếu không thì nguy hiểm…”
Như được đưa than sưởi ấm vào ngày tuyết rơi, Quân Vô Tiếu ánh mắt lóe lên tia sáng.
“Chẳng phải cơ hội kiếm tiền đây rồi sao.”. Quân Vô Tiếu suy nghĩ sau đó hỏi người dân xung quanh.
“Vị huynh đệ này có thể cho tại hạ biết thêm về bọn thổ phỉ đó không?”
“A, người muốn biết cái gì?”
“Ta muốn hỏi liệu bắt được bọn chúng có được nhận thưởng không?” Quân Vô Tiếu nói.
“Có a, 1000 lượng vàng nếu có thể bắt được thủ lĩnh của băng thổ phỉ đó. Nhưng mà ta khuyên thật, bọn chúng người đông thế mạnh, tiểu tử ngươi đừng có tham mà đi tìm chết.”
“Ta đã 130 tuổi rồi mà còn bị một cái mao đầu tiểu tử gọi là ‘tiểu tử’. Cảm giác thật kì quái, bất quá hắn cũng có ý tốt, không chấp nhặt vấn đề nhỏ này làm gì.” Quân Vô Tiếu nghĩ.
“Đa tạ huynh đài ý tốt, ta tự có tính toán của mình, tuyệt không đi tìm đường chết. Mà cho ta hỏi bọn chúng thường xuyên xuất hiện ở đâu vậy.” Quân Vô Tiếu nói.
“Cài này a, nghe nói bọn hắn thường xuất hiện ở phía tây.”
“Đa tạ”
Quân Vô Tiếu chạy một mạch về phía tây, sau đó truy lùng tung tích của đám thổ phỉ. Mất một ngày cuối cùng hắn cũng đã tìm được hang ổ của bọn thổ phỉ.
“Các người là thổ phỉ phải không?” Quân Vô Tiếu mỉm cười nhìn mấy tên canh cổng.
“Tiểu tử, người tìm đường chết, dám tới đây gây chuyện thì để mạng lại đi.” Nói xong tên thổ phỉ cầm đao chém về phía Quân Vô Tiếu.
“Đừng sợ ta, ta vô cùng thân thiện a, làm sao có thể giết người bừa bãi được. Mau mau dẫn ta đi gặp thủ lĩnh của các người a.” Quân Vô Tiếu một cài tát vỡ đầu tên thổ phỉ, máu tươi tung tóe, mỉm cười nói nhìn về đám còn lại hỏi.
“Ác ma, mẹ nó chứ đây là ác ma chứ không phải người” đám thổ phỉ còn lại run rẩy trong lòng nghĩ, bất quá chúng không dám nói ra.
“Đại nhân đi theo tiểu nhân, tiểu nhân dẫn ngài đi gặp thủ lĩnh.” Một tên thổ phỉ nhanh nhẹn lên nói.
Quân Vô Tiếu gật đầu sau đó đi theo hắn vào tới nhà của thủ lĩnh.
“Ai cho phép ngươi dẫn tên tiểu tử này tới đây.” thủ lĩnh ánh mắt lạnh lùng nhìn tên thổ phỉ.
“Đại nhân đây là thủ lĩnh ạ” tên thổ phỉ cung kính nói với Quân Vô Tiếu.
“Ngươi đi đi.” Quân Vô Tiếu lạnh nhạt trả lời nhìn về phía thủ lĩnh nói.
“Người được treo thưởng giá 1000 lượng vàng, người đưa ta 2000 lượng ta sẽ không bắt ngươi nộp cho triều đình.”
Quân Vô Tiếu hắn không phải người tốt, cũng chẳng phải người xấu. Hắn chỉ làm điều hắn thích, hiện tại có thể hắn thích như vậy, nhưng có thể lát nữa hắn lại đổi ý.
“Tiểu tử người tìm cái chết.” thủ lĩnh hùng hùng hổ hổ cầm trong tay đại đao định giết Quân Vô Tiếu.
“A, xem ra vẫn là phải bắt ngươi nộp cho triều đình rồi” Quân Vô Tiếu nói, trong chớp mắt hắn đã đến phía sau tên thủ lĩnh sau đó đánh bất tỉnh hắn.
Quân Vô Tiếu xách tên thủ lĩnh chạy như bay về phía kinh thành, sau đó hắn nộp tên thủ lĩnh cho triều đình để lấy tiền thưởng.
“Cuối cùng cũng được ăn, hình như hơn 100 năm rồi ta chưa có ăn ngon a.” Quân Vô Tiếu vui vẻ nói, nhìn trên bàn tràn đầy mỹ thực sau đó bắt đầu ăn.
“Y phục của ta cũng quá cũ rồi a, đi may vài bộ y phục tốt thôi.” nghĩ xong Quân Vô Tiếu đi đặt may vài bộ quần áo sau đó đi lang thang chơi khắp kinh thành.
“Lần này đi không uổng phí a, thật sự thoải mái. Còn lại 500 lượng đợi ta đột phá đại cảnh giới tiếp theo đi chơi cũng không cần lo nghĩ phải kiếm tiền.” Quân Vô Tiếu nói, sau đó chạy về Côn Luân sơn tiếp tục tu luyện.