Về tới Côn Luân sơn, Quân Vô Tiếu phát hiện một chuyện thú vị.
“Đầu kia bạch hổ sao lại chạy như điên vậy nhỉ. Giống như không có cái gì đuổi theo nó, chẳng lẽ nó có linh trí và cũng đang cố gắng tu luyện để mạnh hơn giống như ta trước đâu. Nhìn tốc độ của nó rất nhanh, đây tuyệt đối không phải là tầm thường bạch hổ có khả năng làm được” Quân Vô Tiếu suy nghĩ sau đó chạy theo con bạch hổ kia.
Bạch hổ nhìn thấy Quân Vô Tiếu chạy theo nó nhưng không có sát khí, nó biết Quân Vô Tiếu không có ý định làm hại nó nên nó mặc kệ, tiếp tục chạy.
Sau một hồi chạy bạch hổ cuối cùng cũng nghỉ ngơi, Quân Vô Tiếu tới trước mặt nó nói:
“Tiểu gia hỏa, người có hiểu ta nói không?”
Bạch hổ nghe vậy cũng gật đầu, nó biết người trước mắt rất mạnh, nó chạy cả buổi đã mệt rồi mà Quân Vô Tiếu vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra.
Quân Vô Tiếu cũng khá ngạc nhiên, ban đầu chỉ là suy đoán tiểu gia hỏa này có linh trí, nhưng khi biết là sự thật hắn vẫn khá ngạc nhiên.
“Ngươi có muốn cùng ta tu luyện không?” Quân Vô Tiếu hỏi, sau đó cho bạch hổ thấy sức mạnh của bản thân, hắn dùng tay đánh vỡ tan tảng đá lớn lân cận.
Bạch hổ thấy Quân Vô Tiếu mạnh như vậy, lại không có ác ý với nó nên cũng gật đồng ý.
Quân Vô Tiếu thấy vậy rất vui vẻ, tu hành không tuế nguyệt, có giống nhau người đi cùng cũng vui vẻ hơn nhiều so với một mình, mặc dù thời gian ngoài tu luyện của hắn không có bao nhiêu bất quá có còn hơn không. Hơn nữa bạch hổ cũng giống với hắn, tự tìm con đường để trở nên mạnh hơn, giống với hắn lúc ban đầu, chỉ là hắn sinh ra trước thôi.
“Ngươi đi theo ta, ta cũng không thể cứ gọi ngươi là bạch hổ được, hay ta gọi ngươi là Tiểu Bạch. Ngươi thấy được không?” Quân Vô Tiếu nhìn về phía con hổ nói.
Bạch hổ cũng gật đầu biểu thị đồng ý.
“Tốt a, Tiểu Bạch giờ ta dẫn người đi xem nơi ta ở.” Quân Vô Tiếu nói, sau đó dẫn Tiểu Bạch đi tới hang động mình tu luyện.
Thường ngày Tiểu Bạch và Quân Vô Tiếu đều có riêng phần mình cách tu luyện. Thực sự mà nói thì nó cũng không mấy khác biệt, để tiêu hóa được sức mạnh trong tự nhiên chỉ cần vận động mạnh là được cho nên không có phương pháp cố định.
Sau khi đột phá, Quân Vô Tiếu từ mỗi ngày ngủ 3 canh giờ đã có thể giảm xuống thành 2 canh giờ.
30 năm sau,
“Lần này đột phá vẫn là tăng thêm 3 thành thực lực, nội tạng cũng được tăng cường thêm. Có lẽ 90 năm sau sẽ đột phá đại cảnh giới tiếp theo, mà ta cũng không chắc nữa. Hiện tại hầu như mọi bộ phận trên cơ thể đều đã được phát triển tới một mức rất cao rồi, có lẽ lần tiếp theo sẽ là thứ gì đó đặc biệt hơn nên khó nói trước.” Quân Vô Tiếu suy nghĩ sau đó lại tiếp tục tu luyện.
90 mươi năm trôi qua như cái chớp mắt, Tiểu Bạch cũng đã mạnh hơn trước nhiều, hôm nay Quân Vô Tiếu đột phá đến đại cảnh giới mới.
“Không phải chứ, nguyên…nguyên thọ tăng những 400 năm. Ha ha ha ha!” Quân Vô Tiếu cười to.
“Khoan đã, cái nguồn sức mạnh mà ta hấp thụ những năm qua, nó đã có thể cảm nhân được nó. Nó..nó có vẻ giống với hơi nước. Ta cũng cảm thấy xung quanh ta đều có nó. Hay là gọi nó là [Khí] đi.” Quân Vô Tiếu đang suy nghĩ về khí thì chợt chú ý về thực lực của mình.
“Thực lực của ta… vậy mà tăng những 6 lần. Hơn nữa toàn bộ cơ thể từ da thịt, xương cốt đến nội tạng đều được tăng cường một mảng lớn. Chờ đã… ta… ta hình như có thể điều khiển được khí trong cơ thể.”
“Cái này thật thần kỳ a, bất quá hiện tại ta vẫn chưa biết cách dùng nó. Vẫn là để từ từ tìm hiểu, trước hết đặt tên cho đại cảnh giới trước đã. Gọi là [Luyện Tạng Cảnh] a.” Quân Vô Tiếu suy nghĩ một chút sau đó đặt tên.