Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1376 - Chương 1559: Tiểu Thanh, Ta Thiếu Mất Quả Thận! (1)

Chương 1559: Tiểu Thanh, ta thiếu mất quả thận! (1) Chương 1559: Tiểu Thanh, ta thiếu mất quả thận! (1)Chương 1559: Tiểu Thanh, ta thiếu mất quả thận! (1)

Chuong 1559: Tieu Thanh, ta thiếu mất quả thận! (1)

Gió màu xám tro gào thét, vờn quanh vô số cát sỏi, thổi qua giữa thiên địa, bay tới trên từng chiếc từng chiếc phi chu.

Tuy có phòng hộ, nhưng vẫn có tiếng đập dung đùng lốp bốp như trước, nương theo lời nói của Tứ điện chủ cùng với Thánh Lạc đại sư, truyền vào trong tai Hứa Thanh.

Cùng lúc đó, người dưới trướng Tứ điện chủ trên phi chu này cũng đều nhao nhao mở mắt ra từ trong chữa thương, nhìn tới Hứa Thanh.

Hứa Thanh nhìn về phía Tứ điện chủ.

Lúc trước ở biên giới đại mạc, hắn lần đầu tiên nhìn thấy đối phương, trong lòng lại dâng lên một chút cảm giác quen thuộc.

Cảm giác này không phải bởi vì gặp riêng qua pho tượng lẫn nhau ở bên trong Nghịch Nguyệt Điện. Pho tượng mỗi người đều không giống nhau, thậm chí giới tính cùng tộc quần cũng được ẩn giấu ở dưới pho tượng, trừ phi có đủ quyền hạn chí cao trong Nghịch Nguyệt Điện, nếu không là không thể nào nhìn ra.

Cho nên lúc ở trên phi chu, Hứa Thanh một đường trầm mặc, đáy lòng đang suy tư về đầu nguồn của quen thuộc này.

Cho đến giờ phút này, hắn đã tìm được.

Nét đặc thù sáng rõ nhất trên người của Tứ điện chủ, chính là chỗ bảo thủ nghiêm túc đó, hình như nụ cười trên mặt của y là một loại biểu cảm rất khó xuất hiện, mà đường vân chữ 'xuyên (川) trên mi tâm, lại khiến loại ý bảo thủ này càng trở nên mãnh liệt.

Tướng mạo như vậy, Hứa Thanh đã từng nhìn thấy qua trên người Cung chủ Chấp Kiếm Cung ở Phong Hải Quận, Khổng Lượng Tu.

Nhớ tới Cung chủ, dù là đã qua mấy năm, nhưng trong lòng của hắn vẫn nổi lên gợn sóng như trước, thân ảnh đối phương sừng sững bên ngoài trận pháp của pháp bảo Cấm Ky, ngăn cản đại quân Thánh Lan tộc, bên trong băng hỏa toái diệt, đã trở thành vĩnh hằng trong đầu Hứa Thanh.

"Địa phương Chúa Tể trảm Thần kia, là đại sư huynh của ta bố trí."

Hứa Thanh nhẹ giọng mở miệng.

Hắn không có nói láo, ngay từ đầu đích xác là Trần Nhị Ngưu chuẩn bị, kết cục cuối cùng cũng là Trân Nhị Ngưu làm ra, chỉ là chính giữa xuất hiện chút ngoài ý muốn mà thôi.

Về phần chân tướng như thế nào, Hứa Thanh cảm thấy mình không cần phải đi nói với người bên ngoài.

"Tiệm thuốc là ta mở, ta có biết một chút đối với luyện đan."

Hứa Thanh nói xong, chú ý đến trên người Thánh Lạc đại sư, sau đó nhắm hai mắt lại khoanh chân ngồi chỗ cũ, đáy lòng bởi cảm giác quen thuộc trước đó mà đắm chìm vào trong trí nhớ ve Phong Hải Quận.

Tứ điện chủ mắt có thâm ý, cũng không có hỏi tiếp, vê phân Thánh Lạc đại sư thì đáy lòng của gã thở dài, gã không cho rằng tạo nghệ đan đạo của Hứa Thanh có thể cao bao nhiêu, càng sẽ không liên tưởng đến Đan Cửu.

Bởi vì trong lòng của gã, người có thể sau màn đấu đan kia, nói ra tiếng lòng của mình cùng với lý tưởng của đan tu khắp Tế Nguyệt đại vực, nhất định là người tương tự như mình, đều là truy cầu đối với đan đạo, đắm chìm trong năm tháng tuế nguyệt.

Sẽ không trẻ tuổi như thế.

Cứ như vậy theo Hứa Thanh trâm mặc, thời gian trôi qua, những chiếc phi chu này bay ngang qua bão cát, vào một ngày sau đã tới Khổ Sinh sơn mạch.

Dưới sự an bài của Mặc Quy lão tổ, đưa quyền cư ngụ hơn mười ngọn núi cho Tứ điện chủ, chỗ này chính là gia viên mới của một phương tu sĩ Tứ điện chủ.

Mà Hứa Thanh cũng hoàn thành nhiệm vụ, trở vê tiệm thuốc và lại nhốt những con gà con kia ở hậu viện, ngồi ở trước mặt Thế tử, lấy ra ngọc giản Uẩn Thần không sử dụng rồi để ở một bên.

Minh Mai công chúa không có ở đây.

Thế tử vừa uống trà, vừa đảo mắt nhìn qua ngọc giản, nhàn nhạt mở miệng.

"Cầm lấy đi, coi như là tặng ngươi một vật bảo vệ tính mạng."

Hứa Thanh nghe vậy nhìn Thế tử.

"Tiền bối, ngài muốn đi xa sao?"

"Qua một thời gian ngắn nữa, ta cùng Tam tỷ phải đi ra ngoài một chuyến, cởi bỏ niêm phong cho lão Cửu, lần này không cần ngươi hiệp trợ rồi, chúng ta đã có mười phần nắm chắc, chỉ chờ thời cơ đến.

Hứa Thanh gật đầu, thu hồi ngọc giản. "Mặt khác, tu vi của ngươi cũng không thể lười biếng, mà việc ngươi lần trước hỏi về nhà tù 132 khu Đinh kia, bây giờ ta cũng có thể báo cho ngươi biết."

Ánh mắt của Thế tử thâm sâu, nhìn thân thể của Hứa Thanh.

Tinh thần Hứa Thanh chấn động, vội vàng nghiêm túc lắng nghe.

Mắt thấy Hứa Thanh như vậy, đáy lòng Thế tử thoải mái, đối với nhà tù 132 khu Đinh, lão cũng đã bỏ ra một chút tâm tư để cân nhắc, giờ phút này lão đặt chén trà xuống, phong khinh vân đạm mở miệng.

"Nhà tù 132 khu Đinh của ngươi, vừa là lao ngục mà cũng là vận khí, càng ẩn chứa một ngón tay Thần Linh."

"Mặc dù cái ngón tay này không được tốt lắm, thoạt nhìn cũng chỉ là ngón tay của một phân thân hạ thần, nhưng sinh ra vốn đã là Thần, điểm này đáng quý."

"Thế nhưng bởi vậy ngươi sử dụng nhà tù 132 khu Đinh, liền biến thành phức tạp, ta có thể nhìn ra ngón tay này cũng có đủ quyền hành, đó là lực lượng vận rủi!"

"Nhưng vận rủi này không thuộc về ngươi, chân chính thuộc về ngươi chính là nhà tù 132 khu Đinh, vận khí cùng vận rủi giao hòa hóa thành cái lồng giam này, tạo thành lực lượng quên lãng!"

"Loại phối hợp giữa vận khí cùng vận rủi này, rất là xảo diệu, ta nhìn thấy bên trên có rất nhiêu dấu vết cấm chế của nhân tộc, càng có thủ bút của Chấp Kiếm Tiên Cung, nếu ta không đoán sai mà nói, nguyên hình của nó hẳn là Hình Ngục Ti của Chấp Kiếm Tiên Cung!"

"Là người đời sau mượn nhờ ghi chép trước kia, lại tiến hành sáng tạo cái mới, cuối cùng đắp nặn mà ra."

Giọng nói trầm thấp của Thế tử vang vọng bên tai Hứa Thanh, thân thể Hứa Thanh chấn động, trong lòng bay lên cảm giác tôn kính.

Về nhà tù 132 khu Đinh, hắn cũng không đề cập quá nhiều cùng Thế tử, nhưng đối phương lại trực tiếp nhìn ra bản chất, khiến cho Hứa Thanh đứng dậy cúi đầu.

"Kính xin tiền bối chỉ điểm."

Thế tử nở nụ cười.

"Cảm thụ lực lượng quên lãng trong đó, đây là một cái quyền hành mới, cũng là cùng một phương hướng mà Chấp Kiếm Tiên Cung nghiên cứu vào thời kỳ Huyền U Cổ Hoàng."

"Cái phương hướng kia, năm đó có người xưng nó là ý cảnh."
Bình Luận (0)
Comment