Chương 1560: Tiểu Thanh, ta thiếu mất quả thận! (2)
Chương 1560: Tiểu Thanh, ta thiếu mất quả thận! (2)Chương 1560: Tiểu Thanh, ta thiếu mất quả thận! (2)
Chuong 1560: Tieu Thanh, ta thiếu mất quả thận! (2)
Tâm thần Hứa Thanh khẽ động, hắn nghĩ tới Thái Ti Tiên Môn trong Phong Hải Quận.
Lý Tử Mai đã từng nói với hắn, công pháp Thái Ti Tiên Môn đến cuối cùng, đúng là đi theo đường ý cảnh.
Trừ bên ngoài cái này ra, tộc trưởng Hải Thi tộc cũng là đi con đường ấy.
Còn có chính mình ban đầu ở dưới Thái Sơ Ly U Trụ, gặp phải tu sĩ Thái Ti Tiên Môn, đối phương ra tay cũng đều ẩn chứa loại ý cảnh này.
Lại có Thanh Thu, lúc đối phương thi triển ra đòn sát thủ, đồng dạng cũng là biểu hiện ra một loại lực lượng ý cảnh.
Hứa Thanh không ngờ sau khi vòng một vòng lớn, bên trong nhà tù 132 khu Đinh của mình, vậy mà cũng bao hàm loại năng lực đó. Chú ý tới vẻ mặt Hứa Thanh, đáy lòng Thế tử có chỗ hiểu ra.
"Xem ra, ngươi đã từng gặp qua tu sĩ cùng loại, điều này cũng bình thường, dẫu sao lúc trước khi Huyền U Cổ Hoàng vẫn còn, Chấp Kiếm Tiên Cung vì nghiên cứu tốt hơn, đã từng mời rất nhiều phương cùng nhau tham dự."
"Nhưng mà, ngươi quên cái ý cảnh này đi, nó khác biệt cùng tâm thường, dẫu sao đây là sản vật do vận khí chúng sinh cùng vận rủi Thần Linh dung hợp mà ra, đáng giá cho ngươi nghiên cứu thật tỉ mỉ."
"Hơn nữa, mục đích Chấp Kiếm Tiên Cung năm đó nghiên cứu ý cảnh, chính là vì sáng tạo ra một loại năng lực có thể làm cho Thần Linh cúi đầu."
Nói xong, Thế tử cầm lấy chén trà, bây giờ lão đã tìm được khiếu môn làm như thế nào để dạy cho Hứa Thanh, đó chính là nếu như mình hiểu, vậy thì phải nói tỉ mỉ nhiều một chút, không thể để chỗ trống cho ngộ tính của Hứa Thanh phát huy.
Mà đối với thứ mà mình kiến thức nửa vời, như vậy thì có bao nhiêu huyền ảo cứ nói bấy nhiêu huyền ảo, cuối cùng cho ra một cái phương hướng là được, như vậy thích hợp với ngộ tính của Hứa Thanh hơn.
Vả lại cái phương hướng này còn phải đủ lớn, về phần có thể làm được hay không, đó là việc sau này.
Hứa Thanh thở sâu, lời nói của Thế tử khiến cho hắn sáng tỏ thông suốt đối với nhà tù 132 khu Đinh của mình, cũng có được một cái phương hướng, giờ phút này hắn chắp tay sau đó lập tức trở về đến sau nhà, khoanh chân ngồi xuống bắt đầu cân nhắc.
Mà bên trong nhà tù 132 khu Đinh, giờ phút này Nguyên Anh cũng đã mở hai mắt, lộ ra ánh sáng xanh.
Ngón tay Thần Linh bị Nguyên Anh ngóng nhìn theo bản năng trở mình, tiếp tục giả vờ ngủ, nhưng tâm thân lại đang phát run.
Những phạm nhân khác càng là như vậy.
Cái đầu cũng tốt, sư tử bằng đá cũng được, trước mắt chúng nó đã là kính sợ đến cực hạn đối với Hứa Thanh, thật sự là sau khi đi tới Tế Nguyệt đại vực này, chúng nó cảm thấy Hứa Thanh càng ngày càng không phải con người nữa rồi, trở nên càng ngày càng đáng sợ.
Ngay cả lão đầu Đan Thanh tộc cũng là run rẩy, giờ phút này cho lão một trăm lá gan, lão cũng không dám kêu gào chút nào với Hứa Thanh.
Đối với những tên phạm nhân này, Hứa Thanh không có đặt ở trong lòng, hắn trùng lặp thần niệm của mình cùng với Nguyên Anh trong nhà tù 132 khu Đinh, sau đó quét qua trên thân từng người bọn chúng.
Mang theo mạch suy nghĩ Thế tử gợi ý, Hứa Thanh cảm giác đến chỗ ngón tay tư cách đầu nguồn vận rủi, Nguyên Anh của chính mình tư cách vận khí hội tụ, như vậy thành quả lực lượng quên lãng thể hiện lớn nhất, thật ra chính là những phạm nhân ở chỗ này.
Vì vậy cuối cùng, hắn chú ý đến trên người lão đầu Đan Thanh tộc.
Lão nhân đó sắc mặt trắng bệch, có một loại cảm giác không ổn, vội vàng mở miệng.
"Đại nhân, ta nghĩ rằng nhà tù 132 khu Đinh chúng ta còn không hoàn mỹ, thiếu người... Thiếu vạc nước, thiếu búp bê!"
"Không sai không sai, lão đại, hai người bọn họ ở bên ngoài nhất định phá hoại muôn dân trăm họ, chúng ta lòng mang chính nghĩa, không có khả năng cho phép chúng nó phóng túng như vậy!"
Cái đầu cũng nhanh chóng mở miệng.
Hứa Thanh mặt không cảm xúc, tay phải giơ lên trảo một cái, lão đầu Đan Thanh tộc lập tức bay tới, rơi vào trong tay Nguyên Anh của Hứa Thanh, lão đầu vẻ mặt nịnh nọt, vừa muốn nói chuyện. Cam miệng.'
Hứa Thanh truyền ra thần niệm.
Lão đầu lập tức xuất ra một cây viết, vẽ một cái trên miệng mình, phong bế lại, sau đó trên mặt bày ra ý ninh nọt.
Hứa Thanh gật đầu, giơ tay lên đặt vào trên trán của lão đầu Đan Thanh tộc, cẩn thận cảm thụ, sau đó không lâu lại chộp tới cái đầu cùng với sư tử bằng đá, đồng dạng cảm giác tang sâu hơn.
Thậm chí vì tiện cho việc nghiên cứu hơn, hắn dứt khoát phất tay, đập ba bọn chúng thành thịt nát, rồi ngóng nhìn không chút rời mắt, chú ý quá trình chúng nó phục sinh.
Sau khi vòng đi vòng lại, ba tên phạm nhân liên tục câu xin tha thứ, trong lúc ngón tay Thần Linh cũng càng lúc càng run rẩy, Hứa Thanh kết thúc nghiên cứu.
Trong phòng sau nhà, Hứa Thanh mở hai mắt, lộ ra vẻ hiểu ra.
"Lúc trước nhà tù 132 khu Đinh có nhiều người đảm nhiệm trấn thủ, phần lớn đều chết ở bên trong vận rủi, mà ta cũng đã trải qua nhiều lần quên lãng. . “
"Những tên phạm nhân này, bản thân bọn họ chính là một bộ phận vận rủi, cho nên cũng bất tử bất diệt trên trình độ nhất định."
"Mà ta sở dĩ sẽ quên đi, là bởi vì lúc đầu ta cũng dính lây vận rủi, lại có vận khí dung hợp nên tiến tới tạo thành quên lãng.'
"Lấy quên lãng để đoạn nhân quả, đây là hạch tâm của nhà tù 132 khu Đinh."
"Như vậy quên lãng... Là cần vận rủi cùng vận khí đồng thời giao hòa rồi bộc phát trên người ta.
Hứa Thanh tram ngâm, Nguyên Anh 132 khu Đinh trong cơ thể bay về phía ngón tay Thần Linh, đặt tay trên thân thể kia.
Ngón tay không tình nguyện, nhưng cũng không dám phản kháng, mà một cái chớp mắt Nguyên Anh nhà tù 132 khu Đinh đụng chạm cùng ngón tay, bản thể Hứa Thanh ngồi trong phòng sau nhà, trong mắt lập tức lộ ra mờ mịt.
Sự mờ mit này kéo dài một hồi lâu, cho đến khi bản năng hắn cảm nhận được Nghịch Nguyệt Điện trong tối tăm truyền đến chấn động, vì vậy xuất ra tấm gương Thế tử cho, đi vào trong cung điện cao nhất.
Một khắc bước vào, tiểu đồ đằng trên cửa truyền ra tiếng kêu rên của đội trưởng.
"Tiểu Thanh, có chuyện bất bình thường, lần này thật sự rất khác thường, trong khoảng thời gian này ta thông qua Nghịch Nguyệt Điện, mặc dù không cách nào tinh chuẩn, nhưng có thể mơ hồ cảm nhận được dấu vết tồn tại của toàn bộ thân thể máu thịt kiếp trước của mình, nhưng duy nhất chỉ có thiếu mất một cái!"
"Ta ta ta... Thân thể kiếp trước của ta, hình như thiếu đi quả thận, cố gắng cảm giác thế nào cũng đều không tìm được!" "Ta đã thử nhiều lần lắm rồi, điều này không có khả năng nha, coi như là bị người ta ăn, cũng sẽ còn sót lại ở trong huyết mạch, thì ta cũng có thể cảm giác.
"Hiện giờ tại sao lại không còn, một chút dấu vết cũng không có luôn, quả thận của ta, đã xảy ra chuyện gì.... -"
Ứng dụng Truyện Dịch ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ