Chương 1561: Ý cảnh quên lãng của Hứa Thanh (1)
Chương 1561: Ý cảnh quên lãng của Hứa Thanh (1)Chương 1561: Ý cảnh quên lãng của Hứa Thanh (1)
Chương 1561: Ý cảnh quên lãng của Hứa Thanh (1)
Chỗ cung điện cao nhất trong Nghịch Nguyệt Điện, giọng nói của đội trưởng lộ ra mờ mịt kèm theo sự khó hiểu, càng có căng thẳng, nhất là cảm giác lo lắng cực kỳ rõ ràng.
"Tại sao lại có thể như vậy, thân thể kiếp trước của ta đã không còn hoàn chỉnh nữa rồi, tiểu Thanh, ngươi biết thận quan trọng cỡ nào đối với một người nam nhân không?”
"Thận của ta lạc mất, bây giờ ta đã không tính là một nam nhân nguyên vẹn nữa rồi."
"Quan trọng nhất là, quả thận mà ta bị mất kia, chính là quả mà kiếp trước ta bỏ ra rất nhiều tâm tư, luyện chế rất ti mỉ, cho nên vô cùng trọng yếu, vô cùng trân quý.
Trên cửa chính, tiểu đồ đằng do đội trưởng biến thành hiện ra thần sắc bi phẫn, y cực kỳ phẫn nộ, một bộ dạng giống như mất đi tình cảm chân thành vậy.
"Nhất định là có một người xấu xa, tham lam quả thận của ta, đặt vào trong người mình để 'đại sát' nữ tử tứ phương, đáng hận đáng hận đáng hận, quá đáng hận!"
"Nếu không có biện pháp giải quyết việc này, ảnh hưởng đến ta cũng đành thôi, nhưng sẽ ảnh hưởng đến đại sự của chúng ta đó, thân thể kiếp trước của ta không thể thiếu khuyết bất luận một bộ phận nào được. . .
Đội trưởng lộ ra cảm giác cấp bách rất rõ ràng.
Hứa Thanh nghe đến đó thì thân sắc có chút cổ quái, trong đầu của hắn lập tức nghĩ đến ban đầu gặp phải Nê Hồ Ly ở một chỗ hạp cốc trong tây bộ Tế Nguyệt.
Lúc ấy Nê Hồ Ly kia từng nói có một quả thận, cũng cho hắn xem qua... Nghĩ tới đây Hứa Thanh chân chờ một chút, vì xác định nên hắn mở miệng trâm thấp nói.
"Đại sư huynh, kiếp trước ngươi có mấy quả thận?"
"Hai quả chứ, ta là nhân tộc mà, thân thể kiếp trước cũng là nhân tộc, nhân tộc không phải đều là có hai quả thận sao? Ngươi có ba quả hả?" Đội trưởng liếc mắt đánh giá Hứa Thanh.
Hứa Thanh không quan tâm tới ánh mắt của đội trưởng, lại kiên trì hỏi thêm một câu
"Ngươi có thể cảm ứng được một quả khác sao?"
"Có thể, quả thận khác đang trong một tòa động quật của Thần tử ở phía đông, mặc dù đã trở thành phân bón, nhưng ta có thể cảm thụ được nó rõ ràng, đội trưởng nói xong liền kịp phản ứng, trong mắt lộ ra ánh sáng mãnh liệt, vừa lo lắng không yên lại vừa chờ mong nhìn về phía Hứa Thanh. "Tiểu Thanh, ngươi hỏi ta như vậy, chẳng lẽ ngươi đã thấy qua quả thận của ta?
Hứa Thanh không nói chuyện, cẩn thận nhớ lại quả thận Nê Hồ Ly xuất ra hôm ấy, mà hắn trâm ngâm không nói, cũng khiến cho đội trưởng lo được lo mất, càng lúc càng căng thẳng.
"Đại sư huynh, cái quả thận bị mất kia của ngươi, có phải là màu vàng, bộ dáng hình trăng lưỡi liềm, mặt trên còn có một số ấn ký phù văn?"
Hứa Thanh nhìn về phía đội trưởng.
Đội trưởng lập tức kích động, đồ đằng cũng đang run rẩy, kinh hô lên.
"Không sai không sai, chính là màu vàng, tiểu Thanh, ngươi đã nhìn thấy rồi hả?"
Hứa Thanh suy nghĩ một chút, nói lại việc gặp Nê Hồ Ly cho đội trưởng.
Đội trưởng càng nghe tâm thần chấn động càng lớn, sau cùng càng là hít vào một hơi. "Ý của ngươi là, Ne Hồ Ly kia muốn ngươi ăn thận của ta để bồi bổ thân thể?"
“Ta không ăn.
Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng.
"Còn không bằng ngươi hãy ăn đi, như vậy ta cũng có thể tiện lấy ra, làm sao bây giờ... " Đáy lòng đội trưởng có chút nhốn nháo phức tạp, thở dài một tiếng.
"Hơn nữa tiểu Thanh, Nê Hồ Ly này không đơn giản, quả thận của ta để ở chỗ nàng, nhưng ta rõ ràng lại không thể cảm ứng, bản thân việc này đã nói rõ vị ấy phi phàm."
"Trong trí nhớ kiếp trước của ta, cũng không có tồn tại như thế, dựa theo sự miêu tả của ngươi, nàng ngồi trong bàn thờ, đây là cách cục của Thần Linh!"
Ánh mắt Hứa Thanh ngưng tụ, lúc trước hắn cũng đã có chút cảm ứng đối với sự thần bí của Nê Hồ Ly.
"Mặt khác, nàng có thể xuất ra nhiều thứ như vậy, còn nói thận là người khác tặng cho, nếu thật là như vậy, lại càng xác minh nàng tuyệt đối không phải là hồ ly bình thường, nói không chừng, đây là một vị Thần?" Đội trưởng nói đến đây thì lần nữa chấn động, lộ ra vẻ bi phẫn.
"Nếu quả thật chính là Thần, vậy Thần từ đâu đến? Lại tại sao phải lấy quả thận của ta... Ài, việc này đều trách ta, năm đó luyện chế thận quá tốt, vậy mà dẫn tới Thần Linh dom ngói"
Trong lòng đội trưởng ngũ vị tạp trần, có bất đắc dĩ, cũng có oán giận, trong đó còn xen lẫn một chút kiêu ngạo, cuối cùng trông mong nhìn về phía Hứa Thanh.
"Tiểu Thanh à, nếu không. ..
Không đợi đội trưởng nói xong, Hứa Thanh lập tức cắt ngang.
"Đại sư huynh, lạc mất một quả thận thì cứ chấp nhận thiếu một quả đi, không phải ngươi vẫn còn một quả sao, trong lòng ta, ngươi vẫn là đại sư huynh nguyên vẹn."
Nói xong Hứa Thanh liền muốn rời khỏi, hắn biết rõ đội trưởng muốn làm gì.
"Chờ một chút tiểu sư đệ!"
Đội trưởng gấp gáp, vội vàng hô hoán.
"Tiểu sư đệ, cái này thật sự vô cùng liên quan tới đại sự của chúng ta, hay là ngươi hi sinh một chút? Nếu Nê Hồ Ly đó thật sự là Thần Linh, ta nghĩ rằng có lẽ ngươi cũng không mất mát hay thiệt thòi gì!"
Hứa Thanh không để ý mà đang muốn rời khỏi.
"Tiểu A Thanh, cái này liên quan tới chúng sinh Tế Nguyệt đại vực!"
"Quan trọng nhất là, cái này liên quan tới tương lai của ta, một quả thận của ta ở trong tay một người không rõ lai lịch, như thế chẳng khác nào là tai hoạ ngầm cực lớn, hơn nữa thiếu đi quả thận đó thì ta không hoàn chỉnh, cuối cùng không cách nào triệu hoán thân hình quy nhất!"
Đội trưởng lo lắng, giọng nói cũng trở nên dồn dập, mà trạng thái này rất ít xuất hiện trên người đội trưởng. Hứa Thanh biết đại sư huynh thật sự hoảng rồi, vì vậy dừng bước chân lại, đáy lòng do dự mà nhớ lại một màn gặp Nê Hồ Ly lúc trước, hắn mơ hồ có một loại cảm giác, đối phương tựa hồ là cố ý lấy quả thận kia ra để cho hắn nhìn thấy.
"Tiểu Thanh, khả năng là Nê Hồ Ly đó cố ý lấy ra để cho ngươi biết được, nhưng lúc ấy không có ác ý đối với ngươi, có lẽ là chờ tiếp sau ngươi sẽ đi tìm nàng...”
"Mà thôi mà thôi, nếu như ngươi thật sự không muốn, cứ để cho đại sư huynh ta tự gánh vác hết thảy khổ nạn là tốt rồi, chỉ là việc đại sư huynh đáp ứng với ngươi lúc trước, đồng hành cùng với ngươi ở kiếp này, khả năng không làm được..."
Đội trưởng thở dài một tiếng, vẻ mặt cô đơn quạnh quẽ.