Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1379 - Chương 1562: Ý Cảnh Quên Lãng Của Hứa Thanh (2)

Chương 1562: Ý cảnh quên lãng của Hứa Thanh (2) Chương 1562: Ý cảnh quên lãng của Hứa Thanh (2)Chương 1562: Ý cảnh quên lãng của Hứa Thanh (2)

Chương 1562: Ý cảnh quên lãng của Hứa Thanh (2)

Hứa Thanh nghe vậy, nhẹ gật đầu.

"Ừ, cám ơn đại sư huynh."

Nói xong liền đi lên thần đài để rời khỏi.

Đội trưởng sững sờ, vội vàng cười mỉa và truyền ra lời nói.

"Tiểu sư đệ, thật ra ta không phải có ý tứ kia, ta nghĩ rằng vẫn còn có thể ráng cứu vớt một chút."

Hứa Thanh đi đến thần đài, bất đắc dĩ liếc mắt nhìn đội trưởng.

"Ta đi thử một lần vậy."

"Tiểu sư đệ, hảo huynh đệ!" Đội trưởng kích động, nghe thấy Hứa Thanh đồng ý là y liền cảm thấy trong lòng vô cùng an ổn, cho rằng chỉ cân Hứa Thanh nguyện ý giúp đỡ, như vậy nhất định có thể câm quả thận về cho mình.

Hứa Thanh thở dài, trở về thực tế. Lúc xuất hiện hắn đã ở phòng sau tiệm thuốc, đang muốn cân nhắc xử lý về việc Nê Hồ Ly như thế nào, trong mắt Hứa Thanh bỗng nhiên hiện ra vẻ hoảng hốt, một lát sau hắn nhíu mày, vuốt vuốt mi tâm.

"Cái ý cảnh quên lãng này, đến cùng nên khởi động như thế nào?"

Hứa Thanh nhắm hai mắt lại để suy tư một lát, sau đó lần nữa chìm vào bên trong nhà tù 132 khu Đinh, nhìn thấy Nguyên Anh của mình cùng ngón tay Thần Linh đã không còn đụng chạm, mà có chút khoảng cách với nhau.

Hứa Thanh trâm ngâm, quyết định tiếp tục thử, vì vậy lại điều khiển Nguyên Anh đi đến đụng chạm vào ngón tay, sau đó hắn lần nữa xuất hiện vẻ mặt hoảng hốt.

Cứ như vậy thời gian trôi qua, Hứa Thanh vẫn không ngừng nghiên cứu lực lượng quên lãng ký ức như trước, mỗi một lần Nguyên Anh đụng chạm cùng ngón tay, vận khí cùng vận rủi giao hòa, Hứa Thanh đều mờ mit. Cho đến khi song phương sau một thời gian ngắn chia lìa, cảm giác hoảng hốt của Hứa Thanh mới có thể khôi phục, mà mọi người bên trong tiệm thuốc thoạt nhìn hết thảy như thường.

Duy chỉ có Thế tử, thần sắc của lão càng lúc càng ... cổ quái hơn.

Giờ phút này lão đang đoan chính ngồi ở chỗ cũ, bưng chén trà nhìn ve phía U Tỉnh.

Ninh Viêm đang lau chùi, Linh Nhi đang tính toán, Ngô Kiếm Vu hô to ở ngoài cửa, Lý Hữu Phỉ ôm kiếm, đang ngóng nhìn hết thảy người qua lại.

U Tinh vẫn còn đang đun nước.

Chỉ là, Ninh Viêm nguyên bản một ngày chỉ cần lau chùi vài lần là đủ rồi, nhưng hôm nay gã đã lau chùi hơn năm mươi lần, mà hình như tự bản thân gã cũng không phát hiện.

Linh Nhi tính toán cũng đồng dạng như vậy, đã tính toán một lần lại một lần..... Thi tu cua Ng6 Kiem Vu da co may câu lập lại rất nhiều lần trong cùng ngày.

Lý Hữu Phỉ bởi vì đứng bất động, cho nên không nhìn ra cái gì, nhưng lão cũng không có chút cảm giác nào đối với hết thảy khác thường chung quanh.

Về phần U Tinh, ả rất mờ mịt, bởi vì ả phát hiện rõ ràng nước thời khắc đều đã đun sôi, mà chén trà ở chỗ Thế tử thì phần lớn thời gian đều là vẫn đầy, không cần mình đi rót thêm.

Nhưng mà ả khác biệt cùng những người khác, sau khi U Tinh phát hiện không đúng, trong mắt liền lộ ra vùng vay trong nháy mắt tiếp theo cả người ả chấn động, hô hấp dồn dập, nhanh chóng nhìn vê mọi người bốn phía.

"Tình huống là đang như thế nào!"

Thần sắc U Tinh lộ ra vẻ ngưng trọng, nhìn về phía Thế tử, cuối cùng chú ý đến nơi Hứa Thanh tu hành sau nhà.

"Chỗ tiểu tử kia, truyên đến một cỗ lực lượng kỳ dị, có thể khiến cho ta mất trí nhớ?"

Tất cả điều này, khiến cho tâm thần U Tinh chấn động.

"Đây là lân thứ 95 ngươi thức tỉnh trong những ngày qua, càng về sau, thời gian thức tỉnh lại càng chậm."

Thế tử nhàn nhạt mở miệng.

"Vâ phần những người khác, một lần cũng không thức tỉnh, nhưng mà nha đầu Linh Nhi kia không tâm thường, nàng tỉnh 15 lần."

U Tinh hít vào vào hơi, loại sự tình quỷ dị này để cho ả cũng đều cảm thấy kinh hãi, mà những người khác nghe đến mấy lời ấy cũng đều sửng sốt, riêng phần mình dừng lại một chút.

Ninh Viêm trợn mắt thật to, nhìn kỹ mặt đất một cái, lại ngó lên nhìn khăn lau trong tay mình một chút.

"Ta... Ta mấy ngày nay lau nền nhà vô số lần?"

Ngô Kiếm Vu cũng là ngây người, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi đối với việc mình thế mà lặp lại thi từ liên tục.

Tâm thần Linh Nhi chấn động, Lý Hữu Phỉ mờ mịt.

U Tinh nhịn không được thấp giọng mở miệng.

"Tiền bối, đây là do Hứa Thanh tu hành dẫn đến?"

"Không sai, đây là ý cảnh quên lãng hiển lộ sơ bộ, hắn đang đi trên con đường này, mỗi một lần hắn nghiên cứu là hết thảy bốn phía đều bị ảnh hưởng, sẽ cùng một dạng với hắn, xuất hiện tình trạng mất trí nhớ."

Thế tử uống xong chén trà.

"Mà ký ức của các ngươi bây giờ, đợi một hồi nữa tiểu tử Hứa Thanh kia kết thúc tu hành lân này, khi hắn quên đi nghiên cứu của mình thì các ngươi cũng sẽ quên đi hết thảy."

Mọi người nhao nhao hít sâu, mà giờ phút này Lý Hữu Phỉ run rẩy, bỗng nhiên mở miệng. "Tiền bối... Ta, trên thân thể của ta thường xuyên thiếu đi một số thứ, phải chăng gần đây thiếu chủ của chúng ta lại luyện đan rồi hả?"

Thế tử nhìn Lý Hữu Phỉ, nhẹ gật đầu.

"Hắn quên mất, luôn tự cho là lần đầu tiên luyện chế, trên thực tế... Đã từ trên người của ngươi luyện hơn trăm lân."

Lý Hữu Phỉ nghe đến đó thì thân thể mềm nhữn, nội tâm nổi lên cơn sợ hãi vô tận, lúc này Thế tử bỗng chú ý đến bên ngoài cửa lớn, nhàn nhạt mở miệng.

"Có khách nhân đến."

Ngô Kiếm Vu ngoài cửa theo bản năng giữ vững tinh thần trở lại, nhìn về phía đầu đường, trong lúc im hơi lặng tiếng, chỗ đó có một lão giả đi tới.

Lão giả này vẻ mặt ngưng trọng, toàn bộ người thoạt nhìn cực kỳ nghiêm túc kèm cảm giác bảo thủ, sau khi xuất hiện, vài bước đã đi đến bên ngoài tiệm thuốc, biểu cảm cung kính như là hành hương vậy, cúi đầu thật sâu về bên trong. "Thiên Nam Tu của Nghịch Nguyệt Điện, cầu kiến Thế tử điện hại" Thiên Nam Tử này, chính là Tứ điện chul

Sau khi đi đến Khổ Sinh sơn mạch, đây là lần đầu tiên lão tới nơi đây bái phỏng, nguyên bản lão nghĩ nhanh chóng tới đây để bái kiến Thế tử, nhưng trong bảy tám ngày qua, ngoại trừ tu sĩ dưới trướng xây dựng cơ sở tạm thời, lão cũng đột nhiên nhiêu hơn một ít chuyện.

Nguyên do của vấn đề đó, đến từ Đan Cửu đại sư Nghịch Nguyệt Điện.

Hết thảy nguyên nhân gây ra là vào bảy ngày trước, lão đi một chuyến đến Nghịch Nguyệt Điện, cầu kiến ở ngoài miếu thờ Đan Cửu đại sư, rốt cuộc gặp được tượng thần Đan Cửu đại sư.

Vì vậy lão liền thành khẩn khách khí, mong đối phương có thể bán nhiều Giải Chú Đan cho mình một chút hay không, đồng thời lưu lại phương pháp truyên âm Nghịch Nguyệt Điện.

Đan Cửu đại sư đồng ý. Mà mỗi ngày về sau, Đan Cửu đại sư nhiều lần truyên âm kêu lão đi lấy thuốc, thời điểm ít là một ngày truyền âm bảy tám lần, còn thời điểm nhiều là tới mấy mươi lần. ..

Mặc dù lão không hiểu tại sao lại nhiều lần như vậy, nhưng mỗi một lần cầm được đan dược, lão đều cực kỳ phấn khởi, rất nhiều tu sĩ có nguyền rủa nồng đậm dưới trướng cũng bởi vậy hóa giải nguy cơ, lại được lão đích thân ra tay hỗ trợ nên họ đã ổn định thương thế.

Kể từ đó mới chậm trễ thời gian, hôm nay rốt cuộc nhàn rỗi để tới đây bái kiến.
Bình Luận (0)
Comment