Chương 1707: Dùng hột nhãn làm tọa ky (2)
Chương 1707: Dùng hột nhãn làm tọa ky (2)Chương 1707: Dùng hột nhãn làm tọa ky (2)
Chương 1707: Dùng hột nhãn làm tọa ky (2)
Đối với việc có thể lần nữa ra ngoài cùng với Hứa Thanh, Thanh Cầm rất là vui vẻ, một đường không ngừng cạc cạc, tựa như đang nói chuyện phiếm.
Tâm tình của Hứa Thanh cũng rất vui, thi thoảng lại cười mở miệng, cả hai trò chuyện với nhau rất sảng khoái, toàn thân Thanh Cầm thỉnh thoảng còn tràn ra tia sáng, mỗi lần như vậy Hứa Thanh cũng sẽ phối hợp quét ra ánh sáng bảy màu.
Thanh Cầm càng vui vẻ hơn.
Thời gian một ngày, bọn họ vượt qua đại địa Phong Hải Quận, lúc đi ngang qua Quỷ Đế Sơn, Hứa Thanh ở trên trời nhìn tới ngọn núi mênh mông kia, trong lòng có nhận thấy.
Hắn biết rõ Tam sư huynh đang tu luyện ở bên trong, chẳng qua lúc này đơn giản nhìn qua cũng không nhìn thấy. Mà hắn hôm nay, đã không phải là hắn lúc trước, cho nên hắn biết rõ Uẩn Thần vác hai tòa Đại Thế Giới trên vai là cường đại như thế nào.
Thế tử cũng chỉ có một tòa Đại Thế Giới, chỉ có Minh Mai công chúa cùng với Cửu gia gia là có hai tòa.
Mà Quỷ Đế nơi đây hiển nhiên là hạng người thiện chiến tương tự với Cửu gia gia.
Loại Uẩn Thần nhị giới thiện chiến này, tự nhiên chiến lực càng thêm kinh khủng.
"Người này không phải hai tòa Đại Thế Giới!" Lúc Hứa Thanh đang ngóng nhìn, bên tai bỗng truyên đến giọng nói lạnh như băng của lão Cửu.
"Trên người của gã còn lưu lại dấu vết của một tòa Đại Thế Giới thứ ba, đáng tiếc đã bị hủy từ căn nguyên, mà gã ở thời kỳ toàn thịnh, là đại năng Uẩn Thần ngũ giới!
"Người này không phải tu sĩ thời đại của ta, hẳn là đời sau, nhưng cũng kinh diễm tuyệt luân."
Trong giọng nói lạnh như băng của lão Cửu cũng nhiều hơn một chút cảm khái, tiếp tục mở miệng.
"Người giết gã không phải là Thân Linh, là Chúa Tể, Hứa Thanh ngươi kế thừa bộ phận y bát của gã, tương lai ở bên trong dị vực có lẽ sẽ đưa tới một chút nhân quả."
"Mà trước khi ngươi tới, hôn phách của gã đã đi thụ kiếp trước rồi, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, hễ là một trong những hồn phách của gã tử vong, ngươi nên lập tức trở về Tế Nguyệt đại vực."
Trái tim Hứa Thanh chấn động, nhìn qua Quỷ Đế Sơn, không nói gì.
Thanh Cầm không có bất kỳ phát hiện nào đối với việc này, chở Hứa Thanh rời khỏi Quỷ Đế Sơn, bay đến biển cấm, cho đến khi đi tới phía trên hòn đảo Hải Thi tộc.
Vật dễ nhận thấy nhất trên hòn đảo đã từng của Hải Thi tộc, chính là những pho tượng Tổ Thi cực lớn đứng sừng sững trên hòn đảo, những pho tượng đó vô cùng cao lớn, khí thế hùng vĩ, cũng là nguồn cung cấp động lực sung túc cho pháp bảo Cấm Ky của Thất Huyết Đồng.
Trừ cái này ra, chính là một chiếc cổ kính huyết sắc kinh người giữa không trung, cùng với chín con mắt đang nhắm ở trên.
Mà bây giờ, hết thảy thứ ấy bị một vật càng to lớn hơn che khuất!
Đó là một viên cầu cực lớn có thể so với non nửa hòn đảo!
Viên cầu tỏa ra tia sáng tím rực rỡ, đứng từ xa xa đã có thể nhìn thấy ánh sáng kinh thiên động địa của nó, giống như là mặt trời rơi xuống nhân gian, tản mát ra vô tận tia sáng, đồng thời còn có nồng nặc lửa cháy mãnh liệt thiêu đốt ở chung quanh.
Nhiệt độ cao hợp lại cùng với phong bạo, khuếch tán ra khắp bát phương. Hoặc là nói, đây... Chính là mặt trời.
Bây giờ nó đã kiến tạo hoàn tất, có thể thấy hơn mười vạn tu sĩ Thất Huyết Đồng ở vùng đất trên hòn đảo, bọn họ đang đợi Hứa Thanh đến.
Một khắc Hứa Thanh thấy mặt trời, hắn liền sửng sốt một chút, thần sắc biến thành cổ quái, cũng không ngoài dự đoán khi thấy được thân ảnh của đội trưởng ở bên cạnh Trương Tam đẳng xa.
Hai người bọn họ đang nói gì đó, sau khi chú ý tới Hứa Thanh, đội trưởng cười ha ha, bước tới về phía Hứa Thanh.
"Thế nào Tiểu Thanh, có hài lòng đối với chiếc Đại Dực này hay không!"
Đội trưởng ngạo nghễ mở miệng.
Ánh mắt Hứa Thanh đảo qua mặt trời khổng lồ màu tím này, hắn cảm nhận được ở bên trong chính là mặt trời Viễn Cổ từng buộc trên thân mình.
Hôm ấy trong cuộc giao chiến cùng Xích Mẫu, mặc dù trước khi đi đội trưởng cũng dùng Thự Quang Chi Dương, nhưng không dùng tới mặt trời Viễn Cổ.
Trương Tam một bên cười khổ một cái, thở dài về phía Hứa Thanh.
"Ta đã sớm xếp đặt thiết kế cái dạng này, nhưng đội trưởng nói ngươi thích mặt trời... Tiếp đó còn lấy ra một cái Đại Viên Tử, làm thành hạch tâm, nói cho ta biết, đó là Thự Quang Chi Dương... ”
"Nguyên bản ta không tin, nhưng bây giờ ta tin rồi!"
Trương Tam nói xong, chỉ một ngón tay lên mặt trời màu tím.
"Vật ấy, chính là một quả Thự Quang Chi Dương!"
Hứa Thanh trâm mặc.
Đội trưởng ngửa mặt lên trời cười to, thân sắc đắc ý vô cùng, ôm cổ Hứa Thanh, lớn tiếng mở miệng.
"Vâ sau nếu như chúng ta đi tới địa phương khác, liền cưỡi cái đồ chơi này, xem ai dám chọc chúng ta. Chúng ta ngồi trên Thự Quang Chi Dương, nhất định để cho thiên địa biến sắc, vạn tộc hoảng sợ."
"Pháp Chu của ngươi không phải mỗi lần đều nổ tung sao, không sao cả, lần này cứ tùy tiện nổ nhá, ai chọc vào chúng ta, chúng ta liền nổ nát tờ-trym gã!"
"Mặt khác, ta nghe nói có chút tộc quần trong Thánh Lan đại vực suy đoán chúng ta không có quả Thự Quang Chi Dương thứ hai, hiện giờ ai dám nói nữa phải không? Lão tử liền đặt quả Thự Quang Chi Dương này ở cửa ra vào nhà bọn họ"
Hứa Thanh mở miệng ra muốn nói gì đó, nhưng cái gì cũng không nói nên lời, hắn tổng cảm thấy mình ngồi ở trên Thự Quang Chi Dương uy vũ là uy vũ, nhưng nguy hiểm quá lớn, vạn nhất cái đồ chơi này tự mình nổ tung. ...
Vả lại cái này cũng không giống với Đại Dực mà hắn tưởng tượng, nó hoàn toàn chính là một cái thành lũy. Nhưng mà, loại uy hiếp như thế đích đích xác xác... Cực kỳ kinh người.
Thanh Cầm ở bên cạnh cũng hít sâu, truyền ra tiếng cạc cạc, Hứa Thanh nghe hiểu, ý của nó là đang nói cái đồ chơi này kinh khủng.
"Tiểu Thanh, ta cũng đã nghĩ xong tên cho nó rồi, liên gọi là Tử Viên Tử, ngươi thấy cái tên này có hay không!"
(Tử ở đây là tím + viên tử)
"Hiện giờ Tử Viên Tử của chúng ta chỉ chờ ngươi đặt nguồn động lực vào thôi, ta biết rõ ngươi muốn đặt cái gì vào, ha ha, ta cũng muốn nhìn một chút, sau khi Tử Viên Tử sáp nhập máu thịt Xích Mẫu vào, đến cùng sẽ thể hiện ra dạng thần thái gì!"
Ánh mắt đội trưởng sáng lên, hào hứng bừng bừng, bộ dạng không lo chuyện lớn, chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn.