Chương 1718: Han ...là đệ đệ của ngươi đúng không? (1)
Chương 1718: Han ...là đệ đệ của ngươi đúng không? (1)Chương 1718: Han ...là đệ đệ của ngươi đúng không? (1)
Chương 1718: Hắn ...là đệ đệ của ngươi đúng không? (1)
Nếu như đổi thành lúc khác, Thánh Lan Đại Công Tước tuyệt đối sẽ không tham gia vào loại việc đoạt đích này.
Dẫu sao bất kể là thời đại nào, bất luận tộc quần gì, đoạt đích đều là một cuộc đánh bạc có đi không có về, đánh bạc thắng chính là vô tận phong quang, nhưng một khi thất bại thì là vạn kiếp bất phục.
Cho nên đối với Thánh Lan Đại Công Tước mà nói, tiêu diêu tự tại bên trong Thánh Lan đại vực di nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng hôm nay gã không làm được như vậy nữa.
Hiện giờ Phong Hải Quận đã có thể đại biểu Thánh Lan đại vực, nếu như lúc này gã vẫn chỉ lo nghĩ cho bản thân mình là không thể nào, mặt khác... Thánh Lan đại vực lại giáp giới cùng Tế Nguyệt...
Cho nên gã không có lựa chọn, chỉ có thể buộc chặt một chỗ cùng với Phong Hải Quận.
Cho dù là Thiên Lan Vương đã chết ở nơi đây.
"Đấy cũng là chỗ cao minh của Phong Hải Quận. .... Nếu đổi thành lúc khác, Thiên Vương chết trận, việc này nhất định oanh động cực lớn, nhưng hôm nay sự tình bên phía Tế Nguyệt đủ để chấn động bát phương, khiến cho Nhân Hoàng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
"Lại trộn lẫn vào trong cuộc chiến đoạt đích của Hoàng tử, cho Nhân Hoàng một lời giải thích, cho Hoàng Đô một cái công đạo, như vậy thì việc Thiên Vương tử vong cũng sẽ có ý nghĩa khác với lúc trước.
"Từ tranh đấu giữa Phong Hải Quận cùng Thiên Lan Vương, biến thành tranh đấu giữa Thập Nhị hoàng tử cùng Thất hoàng tử..... Từ tranh đấu của chư hầu, biến thành chuyện trong Hoàng tộc."
"Phong Hải Quận, có cao nhân!"
Thánh Lan Đại Công Tước thở sâu, lựa chọn thần phục.
Sự gia nhập của gã khiến cho toàn bộ Thánh Lan đại vực, hoàn toàn nhất thống!
Giờ khắc này, Phong Hải Quận đã trở thành hạch tâm của Thánh Lan đại vực, hết thảy thế lực bên trong đại vực, hết thảy tộc quần, không có bất luận năng lực phản kháng gì, cũng không có chút quyết tâm muốn phản kháng nào.
Dưới thực lực tuyệt đối, thân phục, là lựa chọn duy nhất.
Lại càng không cần phải nói Phong Hải Quận còn nắm giữ ngàn vạn đại quân nhân tộc, cộng thêm thế lực của Thánh Lan Đại Công Tước, sức mạnh như thế, khiến cho Phong Hải Quận đã đứng trên đỉnh phong.
Mà Hứa Thanh, nước lên thuyền lên, tuong tu dung tren dinh phong cua Thanh Lan dai vuc.
Ngay sau đó, Phong Hải Quận truyền ra một đạo pháp chỉ tới khắp toàn bộ đại vực.
"Các tộc các tông, thống nhất nghe lệnh, tái khởi cuộc chiến với Hắc Thiên tộc!"
Pháp chỉ này vừa ra, các tông các tộc trong đại vực không dám không nghe theo.
Nếu như đổi thành lúc khác, trong lòng Thánh Lan Đại Công Tước nhất định tôn tại khinh thường, nhưng sau khi biết được sự tình bên Tế Nguyệt đại vực, biết được vị thượng thần Xích Mẫu ... rõ ràng đã tử vong.
Vả lại Hứa Thanh còn là một trong số những người tham dự vào việc đó. .. Hết thảy mọi thứ, khiến cho gã làm sao có thể dám khinh thường được cơ chứ.
Chẳng những không có khinh thường, thậm chí trong lòng của Thánh Lan Đại Công Tước, bên trong thân ảnh Hứa Thanh tồn tại vô số thần bí.
Bởi vì gã không cách nào tưởng tượng, một tu sĩ Linh Tàng, làm sao có thể đi tới được loại trình độ vạn người ngước nhìn lên thế này.
"Sự việc khác thường tất có điều kỳ lạ, Hứa Thanh này... .. Không bình thường!"
Cho nên gã cực kỳ hưởng ứng, xuất động tám phần đại quân dưới trướng để tham dự vào trận chiến này.
Thời gian cứ như vậy trôi qua, dưới Thánh Lan đại vực thống nhất, tu sĩ các tông các tộc khắp nơi nhao nhao tiến đến tiên tuyến, do Thất gia cùng với đám người Diêu Hầu quy hoạch bố trí, lần nữa khởi xướng chiến tranh...
Vào lúc này, sự tình bên Tế Nguyệt đại vực cũng nhanh chóng truyền ra.
Sở dĩ chuyện này sau một khoảng thời gian đã nhanh chóng truyên bá, một mặt là vì Hông Nguyệt biến mất dần dần bị người phát hiện, một phương diện khác là... Tế Nguyệt đại vực truyên ngọc giản ra khắp bát phương.
Ngọc giản, là do Thế tử viết, báo cho toàn bộ đại lục Vọng Gổ biết.
Vô luận là nhân tộc hay là tộc quần khác, phần lớn đều nhận được ngọc giản của Thế tử.
Bên trong ngọc giản nói rõ tình huống, nói rõ Xích Mẫu tử vong, chỉ ra Chúa Tể của Tế Nguyệt đại vực khôi phục.
Việc này lập tức vang động toàn bộ tộc quần, vang động toàn bộ Vọng Gổ, thậm chí một chút Thần Linh ẩn nấp sau khi phát hiện cũng đều day lên chấn động cuồng bạo.
Thiệt giả của việc này cũng rất dễ phân biệt, liên tưởng tới tàn diện Thần Linh mở mắt lúc trước, sau đó Tế Nguyệt đại vực cải biến, hết thảy mọi thứ liền vô cùng rõ ràng.
Dĩ nhiên nhân tộc ở Hoàng Đô đại vực cũng nhận được ngọc giản, biết được việc đó.
Giờ phút này, trong hoàng cung nhân tộc ở Hoàng Đô, trong một tòa lầu cao ở giữa mây mù bao phủ, trong gió lớn gào thét, Nhân Hoàng đứng ở trong đó, nhìn xa xa tới phía trước.
Trên cái bàn phía sau gã đặt hai khỏa ngọc giản, một khỏa đến từ Thế tử của Tế Nguyệt đại vực, một khỏa đến từ Thất hoàng tử.
Ánh mắt của gã không buồn không vui, nơi ánh mắt nhìn tới là một mảnh biển mây mù cuồn cuộn.
Nếu như cẩn thận nhìn, có thể thấy trong mảnh mây mù này chính là một... Ngôi sao vô cùng to lớn, thậm chí căn bản là không nhìn thấy cuối cùng.
Ngôi sao này do trạng thái khí hình thành, chảy xuôi bên trên mây mù, giống như một bức tranh trừu tượng, mênh mông kinh người.
Hồi lâu, phía sau gã truyên đến một giọng nói bình tĩnh. "Be hạ, ta đã xem hết hai khỏa ngọc giản."
Ánh mắt Nhân Hoàng cũng không thu hồi, nhàn nhạt mở miệng.
"Như thế nào?"
Chẳng biết từ lúc nào, chỗ ngồi trên bàn phía sau Nhân Hoàng đã nhiều hơn một người.
Người này mặt như quan ngọc, một đầu tóc tím xõa dài tới vai, mặc trường bào màu trắng, giờ phút này ngồi ở chỗ đó với thân sắc an bình, chính là quốc sư.
"Thật ra vào ngày ta phát hiện đoạn thời gian của mình bị mượn dùng, đã phát hiện ra rồi."
Quốc sư nhẹ giọng mở miệng, cầm lấy chén trà bên cạnh, thưởng thức một ngụm.
"Huống hồ, đây chẳng phải là việc bệ hạ ngươi muốn thấy sao?" Quốc sư ngẩng đầu, ngóng nhìn Nhân Hoàng phía trước, mỉm cười.