Chương 1776: Nghi thức thần bí bên trong Cổ Hoàng Tinh (2)
Chương 1776: Nghi thức thần bí bên trong Cổ Hoàng Tinh (2)Chương 1776: Nghi thức thần bí bên trong Cổ Hoàng Tinh (2)
Chương 1776: Nghỉ thức thân bí
bên trong Cổ Hoàng Tinh (2)
Mà một đêm này, Ninh Viêm ở suốt trong từ đường, gã khoanh chân ngồi trong đó, nhìn bức họa mẫu thân, lẩm bẩm về quá khứ sau khi mẫu thân rời đi, dù nội dung không hề có hai chữ tưởng niệm, nhưng câu nào cũng ẩn chứa ý tưởng niệm.
Khổng Tường Long cũng tram mặc, y đã nghe nói tới sự tình Hứa Thanh làm hôm nay, cũng từ rất xa thấy được, đáy lòng của y thâm chúc phúc, đồng thời cũng có yêu cầu đối với bản thân mình.
Khổng Tường Long không thể cho phép mình bị kéo xuống quá xa.
Chỉ có Ngô Kiếm Vu không có tim không có phổi, một đêm này vẫn nằm ở trong phòng của mình, chẳng muốn tu luyện, nằm ngáy o... o...
Một đêm, không nói chuyện...
Trước khi mặt trời nhô lên, lúc một ngày mới chuẩn bị đến, suy nghĩ của mọi người cũng theo đêm tối rời đi mà tan biến, tinh thân Ninh Viêm vô cùng phấn chấn, đi ra từ đường và bắt đầu thổ nạp tu hành.
Đội trưởng mặt mày hớn hở, chạy ra ngoài tiếp tục quan sát.
Hứa Thanh cũng nghênh đón đan thành, theo lò đan khai mở, một khỏa đan dược huyết sắc có đường vân vàng bay ra từ bên trong, trôi lơ lửng trước mặt hắn và Tử Huyền.
Tử Huyền hít sâu, trong mắt bao hàm chờ mong, bàn tay như bạch ngọc vung lên, lấy ra một chiếc la bàn.
Đây là chiếc la bàn do nàng chế tạo trong khoảng thời gian gần đây, có thể giúp nàng gia trì cảm ứng, giờ phút này sau khi lấy ra, khỏa huyết đan theo đó bay tới, rơi vào lỗ hổng trung tâm la bàn.
Một khắc khảm vào, huyết đan lập lòe tia sáng, la bàn chấn động kịch liệt rồi bắt đầu vận hành, mà Tử Huyền cũng vô cùng nghiêm túc, khoanh chân ngồi xuống, đặt hai tay lên trên la bàn, tản ra lực lượng cảm ứng của mình.
Trong thời gian ngắn, cảm giác của nàng được tăng cường trên phạm vi lớn, hết thảy mọi thứ trong thiên địa đều tan biến khỏi trong lòng của nàng, chỉ có những thứ có liên quan tới bấc đèn vận mệnh. . . Càng dần càng rõ ràng.
Hứa Thanh cũng khoanh chân ngồi xuống, hộ pháp vì Tử Huyền, đồng thời cũng đang suy tư chuyện kế tiếp.
"Trợ giúp Tử Huyền tìm được bấc đèn, đây là thứ nhất."
"Còn có là..... Đi Thái Học một chuyến."
Thái Học, là học phủ cao nhất của nhân tộc, những ngày Hứa Thanh đi đến Hoàng Đô, không chỉ một lần nghe nói qua, dù là hoàng tử hay là chúng thần, đều đã trải qua quá trình học tập trong Thái Học.
Thậm chí rất nhiều thiên kiêu của những tông môn siêu cấp, đều mơ tưởng có tư cách đi tới Thái Học để học tập.
Từ trình độ nào đó, Thái Học, thật ra cũng tương tự như tông môn, chẳng qua là tông môn chính thống do nhân tộc lập ra, chỗ đó không có thiên kiến bè phái, hết thảy công pháp hay hết thảy tri thức, đều có thể học tập.
"Trên đường đến, Tam công chúa nhắc qua Thái Học, nói chỗ đó chú ý tới lưu phái. .. Tồn tại tất cả mấy nghìn lưu phái lớn nhỏ, mỗi một lưu phái đều có đạo của riêng mình, có hệ thống cùng với nhận thức tu hành trong thế giới quan của chính mình."
"Dùng phương pháp khác nhau, từ phương hướng bất đồng, thăm dò ra con đường tu hành thích hợp nhất với nhân tộc bây giờ để quật khởi."
"Toàn bộ lưu phái, cũng không thiết lập bất cứ ngưỡng cửa nào, chỉ cần có được tư cách Thái Học, muốn gia nhập lưu phái nào thì gia nhập lưu phái đó, càng vì để nghiên cứu thảo luận cùng học tập tốt hơn, cho nên bất luận thân phận và bối cảnh."
"Bởi vì Thái Học là một chỗ không gian đặc thù, người vào nơi đó, trên người sẽ xuất hiện đạo bào cùng với mặt nạ Thái Học, có thể che đậy hết thảy khí tức, cũng không cho phép nói ra thân phận của mình, chỉ có một khắc tốt nghiệp, mới lộ ra chân thân.
"Cho nên, nếu có năng lực trong Thái Học, cũng có thể tự nghĩ ra một mạch lưu phái riêng, điều kiện tiên quyết là có khả năng hấp dẫn học sinh, lý niệm có thể làm cho người ta nhận thức. ... “
"Mà sự thành lập cùng với quy tắc của Thái Học, là sau khi Huyền Chiến Nhân Hoàng đăng cơ, dùng lực bài chúng nghị đưa ra, một tay khởi đầu, nhiều năm qua trong đó đã sáng tạo ra vô số công pháp, cũng bước ra rất nhiều thiên kiêu.
Chỗ đó, là địa phương phục hưng trong tư tưởng của nhân tộc, trăm hoa đua nở, người người đều có thể giảng thuật đạo của chính mình.... - Trong đầu Hứa Thanh hiện ra lời nói của Tam công chúa, kết hợp với việc mình gặp mặt Nhân Hoàng, hắn có chút xem không hiểu đối với vị Huyền Chiến Nhân Hoàng này.
"Theo như lời của Nê Hồ Ly, Nhân Hoàng đang làm một đại sự, rốt cuộc đó là chuyện gì...
Hứa Thanh suy tư, đồng thời trong đầu cũng bay lên một cái ý niệm khác.
"Còn nữa, những lời Nê Hồ Ly nói, sẽ nhất định là thật sao... Dẫu sao, nàng cũng là Thần Linh của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc."
Trong lúc Hứa Thanh trâm ngâm, thần sắc bỗng nhiên khẽ động, ngẩng đầu nhìn Tử Huyền phía trước mặt, giờ khắc này hai mắt của Tử Huyền cũng đang mở, lộ ra một tia mờ mịt, hồi lâu sau mới nhẹ giọng mở miệng.
"A Thanh, ta hẳn là đã tìm được cái bấc đèn kia rồi."...
Cổ Hoàng Tỉnh. Sau khi mở ra phong an và truyền thừa cảm ngộ, theo hết thảy kết thúc, mây mù lại lan tràn trên đó, che đậy hết thảy, biến thành tương tự như trước kia, chậm rãi lưu động.
Dưới mây mù, bên trong Cổ Hoàng Tinh, từng khối đại lục nổi lơ lửng, chúng nó chuyển động theo sương mù, bay vòng quanh Cổ Hoàng Tinh.
Mà trong chỗ sâu trọng yếu nhất, giữa mây mù, giống như tồn tại một tòa hoàng cung, nhìn không rõ, bị sương mù bao phủ, như ẩn như hiện.
Duy chỉ có một tòa tế đàn to lớn hình ngũ giác ở phía trên, trên tế đàn mây mù mỏng manh, có thể thấy được năm chiếc quan tài màu vàng cực lớn, bị đặt ở trên từng góc, mỗi một chiếc quan tài đều tràn ra hoàng khí kinh khủng, ẩn chứa uy thế chí cao.
Vả lại đều có điện thờ của riêng mình, sừng sững ở trên.
Trong điện thờ cũng không có pho tượng cung phụng, chỉ có linh bài.
Phân biệt viết Đông Thắng, Thánh Thiên, Kính Vân, Đạo Thế cùng với người cuối cùng, Huyền Chiến.
Một màn này, giống như trận nghi thức thân bí kinh thiên động địa, chấn động Vọng Cổ.
Mà ở chính giữa năm chiếc quan tài, chỗ đó có một ngọn cổ đăng.
Toàn thân cổ đăng được chế tạo từ tử thạch, trông giống như một đóa Tử Kinh Hoa nở rộ, phía trên có một con chim phượng màu tím nghỉ lại, cánh chim mở rộng, trông rất sống động.