Chuong 1777: Thai Hoc cua nhan toc (1)
Chuong 1777: Thai Hoc cua nhan toc (1)Chuong 1777: Thai Hoc cua nhan toc (1)
Chương 1777: Thái Học của nhân tộc (1)
"Lúc trước ở hoàng cung Huyền U Cổ Hoàng, cũng là địa phương tế tổ của nhân tộc bây giờ. Ta cảm ứng được, chiếc đèn. .. Chính là ở trong đó, nằm ở chỗ sâu trong Cổ Hoàng Tinh."
Ở phủ đệ Ninh Viêm, bên ngoài phòng luyện đan, Tử Huyền đứng bên lan can, ngẩng đầu nhìn tới Cổ Hoàng Tinh chỗ xa trên màn trời.
Giờ phút này là trời chiều, trong hoàng hôn, sương mù lưu động trên Cổ Hoàng Tinh, phủ lên màu sắc hoàng hôn tạo thành ráng ngũ sắc, có thể thấy được rất nhiều kim long bay ở bên trong, phun ra nuốt vào vận khí, tràn ra cảm giác thần thánh, càng bao hàm thần bí.
"Ta đã thử triệu hoán, nhưng thất bại, vị trí của chiếc đèn tồn tại cấm chế khó có thể rung chuyển, một mực phong bế nó... "Muốn lấy được, ta cần đi vào bên trong Cổ Hoàng Tỉnh."
"Nhưng lúc trước trong khi ta cảm ứng đã phát hiện, có một chút phong ấn trên Cổ Hoàng Tinh là đã từng tồn tại, còn có một ít là đời sau gia trì nếu như ta cưỡng ép bước vào, nhất định sẽ tạo ra gợn sóng cực lớn."
"Cho nên, muốn dưới tình huống không gây chú ý mà thu hồi chiếc đèn, ta cũng cần một cái cơ hội có thể thuận lợi bước vào bản thổ Cổ Hoàng Tinh."
Đôi mi thanh tú của Tử Huyền khẽ nhăn lại, cơ hội đó rất khó tồn tại, quan trọng nhất là, chiếc đèn... Tại sao lại xuất hiện ở trong Cổ Hoàng Tinh.
Nhưng mà điểm này, Tử Huyền nhìn Hứa Thanh một chút, sau đó cũng không nói, nàng không muốn Hứa Thanh bởi vậy mà phân tâm.
Hứa Thanh trâm mặc, ánh mắt chuyển theo Tử Huyền, nhìn về phía Cổ Hoàng Tinh, lâm vào trâm tư. Vị trí Tử Huyền cảm ứng được khiến cho việc thu hồi thanh đăng trở nên khó khăn cực lớn, kết quả không thể đoán trước, khó bề phân biệt.
Thật sự là chỗ đó quá mức mẫn cảm, vả lại cấp độ chí cao, có trùng trùng điệp điệp phong ấn.
Hắn không đi được.
Chuẩn xác mà nói, phóng tâm mắt toàn bộ nhân tộc bây giờ, có tư cách bước lên nội bộ Cổ Hoàng Tinh, chỉ có một người.
Đó chính là Nhân Hoàng.
Chỉ có gã, mới có thể mở ra phong ấn.
Trong mắt Hứa Thanh lộ ra suy tư, việc Tử Huyền chưa nói, hắn đồng dạng cũng nghĩ đến.
Chiếc đèn năm đó bị người ta lấy đi, đặt ở Cổ Hoàng Tinh, bản thân chuyện này cũng biểu hiện sự quỷ dị. Suy nghĩ ngược lại, người có thể đến lấy đi chiếc đèn, có lẽ cũng rất nhiều. Mà người có thể đặt đèn vào Cổ Hoàng Tinh ... chỉ có Nhân Hoàng.
Đèn có thể do Nhân Hoàng cầm đi, hoặc khả năng không phải Nhân Hoàng tự tay lấy, nhưng nhất định là do Nhân Hoàng đặt ở trên Cổ Hoàng Tỉnh.
Cho nên muốn Nhân Hoàng ban cho cơ hội lấy lại chiếc đèn, hiển nhiên là không thực tế.
Vì vậy một lát sau, Hứa Thanh trầm ngâm một phen, bỗng nhiên mở miệng.
"Còn có một người, cũng có thể bước vào Cổ Hoàng Tinh."
Tử Huyền thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Hứa Thanh.
"Tam công chúa trên đường đã từng nói qua, tham ngộ cùng tế tổ ngoại trừ Nhân Hoàng ra, còn có Thái Tử."
"Chẳng qua là hiện nay nhân tộc còn không có lập Thái Tử."
"Nếu có Thái Tử, vả lại Thái Tử nguyện ý tương trợ, chúng ta sẽ có cơ hội bước lên bản thổ Cổ Hoàng Tinh."
Hứa Thanh bình tính mở miệng, thu hồi ánh mắt từ Cổ Hoàng Tinh.
Tử Huyền nghe vậy nở nụ cười, quay đầu nhìn về phía Ninh Viêm chỗ từ đường, nhẹ giọng mở miệng.
"Ta cũng có một biện pháp, cần chuẩn bị một chút, có lẽ cũng có thể dưới tình huống không gây ra chấn động, bước vào Cổ Hoàng Tỉnh."
"Vê phân phương thức ngươi nói, ta cho rằng nếu như đối tượng là Ninh Viêm thì có chút khó khăn, nhưng mà phẩm chất của hài tử này cũng không tệ."
Mà giờ khắc này Ninh Viêm cũng đã kết thúc một ngày tu hành, lần nữa khoanh chân ở trong từ đường, sau khi thoáng nghỉ ngơi, trong mắt của gã lộ ra kiên định, trước bức họa mẫu thân, tiếp tục tu hành.
Với gã mà nói, cảm ngộ Cổ Hoàng Tinh là một lần trải qua khắc cốt ghi tâm.
Bởi vì những ca ca tỷ tỷ khác của gã, trên cơ bản đều có chỗ thu hoạch, mặc dù không phải người người đều truyền thừa Thiên Hầu, nhưng đều có cảm ngộ riêng, duy chỉ có gã là không thu hoạch được qì.
Chuyện này, tuy rằng gã biểu hiện vẻ thoải mái không để ý, thế nhưng đáy lòng vẫn luôn cảm thấy không cam lòng...
Thời gian cứ như vậy trôi qua, bảy ngày qua đi.
Việc thu hồi chiếc đèn của Tử Huyền không phải thời gian ngắn có thể hoàn thành, còn cần tìm cách, Hứa Thanh cũng cáo tri việc này với đội trưởng, dẫu sao dựa theo hắn hiểu rõ đối với đội trưởng mà nói, đội trưởng đã sớm đánh chủ ý tới Cổ Hoàng Tỉnh.
Sự thật cũng là như vậy, đội trưởng biểu thị vô cùng nhiệt tình đối với việc đó, vỗ ngực nói cho Hứa Thanh biết, chuyện lớn này, y nhất định nghĩ biện pháp đối phó.
Về phần Tử Huyền lại dựa theo phương thức của nàng để chuẩn bị, mà bên phía Ninh Viêm, trình độ nghiêm túc tu hành đã vượt qua trước kia, hầu như mỗi ngày đều đả tọa trong từ đường.
Mà toàn bộ Hoàng Đô, sau khi sự tình cảm ngộ ở Cổ Hoàng Tinh kết thúc, chậm rãi trở vê bình tĩnh, nhìn qua mặt ngoài thì hết thảy giống như nước thủy triều hạ xuống, khôi phục an bình.
Chiến tranh với Hắc Thiên tộc cũng trở nên thuận lợi.
Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc tham dự, cũng không phải là muốn tạo thành trở ngại quá lớn cho nhân tộc giống như tưởng tượng, bọn họ tựa hồ chỉ là lộ ra một loại thái độ, muốn dùng điều ấy để nhìn xem nhân tộc phản ứng như thế nào.
Về phần cụ thể và việc Nhân Hoàng ứng đối như thế nào, Hứa Thanh không biết.
Giờ phút này, sau khi kết thúc toàn bộ việc ưu tiên trước mắt, cùng với vững chắc Bí Tàng De Kiếm, Hứa Thanh lựa chọn đi đến Thái Học.
Nếu như đã đến Hoàng Đô của nhân tộc, có thể dùng tư cách Thái Học, Hứa Thanh muốn đi xem Thái Học của nhân tộc mà Huyền Chiến Nhân Hoàng một tay khởi đầu, đến cùng có bao nhiêu tri thức.
Trước giờ Hứa Thanh luôn luôn tôn trọng đối với tri thức.
Hắn biết rõ, so với toàn bộ nhân tộc, tri thức mà mình nắm giữ chẳng qua chỉ là muối bỏ biển mà thôi, hắn khát vọng thu được càng nhiều tri thức hơn nữa, càng muốn đi xem tia lửa mà vô số tư tưởng cùng với lưu phái nhân tộc va chạm ra.
Cho nên, vào sáng sớm ngày hôm nay, Hứa Thanh đã đi tới Thái Học nằm ở phía bắc Hoàng Đô.