Chuong 1778: Thai Hoc cua nhan toc (2)
Chuong 1778: Thai Hoc cua nhan toc (2)Chuong 1778: Thai Hoc cua nhan toc (2)
Chương 1778: Thái Học của nhân tộc (2)
Thái Học chiếm phạm vi rất lớn, giống như một cái thành nhỏ, kiến trúc trong đó là từng tòa tháp trắng, thoạt nhìn rất sạch sẽ, cũng có rất ít thân ảnh xuất hiện.
Chỉ có ở ngay phía trước, chỗ đó có hai pho tượng dựng đứng, một già một trẻ, một cao một thấp, lão giả mặc đồng bào, thiếu niên mặc trang phục phàm trần thô sơ.
Lão giả tang thương, bao hàm trí tuệ, chắp tay.
Thiếu niên linh động, vẻ mặt cung kính, khom người.
Cả hai tạo thành tư thế bái lẫn nhau.
Ý là trưởng ấu có trường, truyền thừa học thức, cho nên thiếu niên muốn bái, mà lão giả chắp tay, ý là cả hai bỏ ngoài thân phận, giữa nhau có một loại ngang hàng thuần túy, không bởi vì truyền thừa mà tự kiềm chế, cũng không có thiên kiến bè phái.
Càng có nhất trọng chúc phúc.
Hai pho tượng này, là Nhân Hoàng đích thân bố trí, tư cách cổng của Thái Học.
Giữa hai pho tượng đó có một làn sóng sáng lóng lánh, hợp thành một phiến đại môn.
So sánh cùng với tháp trắng im lặng phía sau, đại môn gợn sóng này từng giây từng phút đều có người ra vào, rất là náo nhiệt, mà người tới lui có người cao quý, cũng có phận thấp hen.
Nhưng mặc kệ như thế nào, một khắc bước vào cánh cửa này, thân phận của bọn họ đều ngang hàng.
Đều là học sinh.
Nhưng mà quy củ cuối cùng vẫn là quy củ, loại người cố ý lộ ra thân phận thì tự nhiên cũng có, nhưng mà tổng thể mà nói, hoàn cảnh Thái Học, bởi vì Huyền Chiến Nhân Hoàng tôn tại, cho nên đại khái vẫn duy trì theo dự tính ban đầu.
Một khắc Hứa Thanh bước vào đại môn, đi vào Thái Học, đã có cảm thụ như thế.
Trong đại môn Thái Học, không phải mảnh tháp trắng trống trải trong Hoàng Đô, mà là một chỗ không gian đơn độc, nếu so với phía ngoài thì phạm vi trong đó lớn hơn rất nhiều, như một tòa thành nhỏ.
Kiểu kiến trúc thì nhất trí cùng bên ngoài, trải rộng từng tòa tháp trắng cao thấp không đều.
Giống như Thái Học bên ngoài là một cái hình ảnh thu nhỏ của Thái Học chân chính mà thôi.
Nơi đây học sinh đông đảo, quần áo của tất cả mọi người đều thống nhất, tương tự mặc trang phục thô sơ phàm trần như pho tượng thiếu niên, hành tẩu giữa từng tòa tháp trắng.
Trên mặt mỗi người đều có mặt nạ, ngay cả giọng nói cũng đều sẽ cải biến, nam nữ cũng không dễ phân biệt.
Hết thảy, vào một khắc bước vào Thái Học, đã bị quy tắc nơi đây gia trì biến thành, khí tức cũng là như thế, vị trí xuất hiện khi đến cũng như là truyền tống, sẽ không cố định.
Cho nên trên lý luận thì thân phận chân chính của mỗi người, đều không cách nào bị dò xét điều tra ra.
Nơi Hứa Thanh xuất hiện, là bên cạnh tây nam Thái Học. Đi ở bên trong Thái Học, hắn nhìn qua đám người nối liền không dứt bốn phía, những người này có tốp năm tốp ba, vừa đi vừa nghiên cứu thảo luận kịch liệt với nhau.
Có người một mình, đi lại vội vàng.
Còn có người thì khoanh chân ngồi ở chỗ trống, giống như đang trầm tư.
Nhiều vô số, đủ loại kiểu dáng.
Mà những tòa tháp trắng dựng đứng bên trong Thái Học, chính là lưu phái trong Thái Học, càng cao, đại biểu càng nhiều người nhận thức và gia nhập lưu phái đó.
Có lưu phái tháp cao, học sinh ra vào đông đảo, cực kỳ náo nhiệt.
Cũng có tháp cao, nhưng người đi ngang qua không ai liec mắt nhìn tới, không hề nhìn thẳng.
Thậm chí còn có một chút học sinh nhiệt tình, trước tòa tháp trắng của mình, lôi kéo người tới lui, giới thiệu lưu phái của bản thân.
"Vị học sinh này, đến xem Đoán Linh Lưu của chúng ta đi, phương pháp Đoán Linh, chú ý lý niệm hồn bay, thân thể đời ta chỉ là con thuyền mà thôi, chỉ có tu hành linh hồn đến cực hạn, mới là chân chính siêu thoát, thành tựu Thiên Đạo.”
"Bên trong toàn bộ đông đảo lưu phái của Thái Học, Thiên Nhân Lưu chúng ta tuyệt đối được xem là huyền diệu, thiên địa phàm là ba cảnh giới bất đồng, tới Thiên Nhân Lưu chúng ta, từ phàm trần hóa địa, từ địa thăng thiên nhân, vạn vật cỏ cây, đều có thể ngộ!" "Cổ ngữ vân đạo có 3000. không phân chia mạnh yếu, mặc dù cỏ cây ngoại đạo, cũng có thể trích tinh, vui mừng nghênh đón tới hiểu rõ Thảo Mộc Lưu Phái chúng ta!"
Theo Hứa Thanh di về phía trước, bên tai của hắn truyền đến vô số tiếng nói cùng loại, càng có một chút người muốn ngăn hắn lại, nhiệt tình giới thiệu lưu phái của bản thân.
Thậm chí có một chút lưu phái trên lý niệm tồn tại lý chia rẽ lẫn nhau, riêng phần mình biện luận.
Đi trong nơi này, ngay từ đầu Hứa Thanh còn có chút không thích ứng, hắn chưa bao giờ thấy qua chỗ nào như thế, cũng thử nghiệm vào một số tháp trắng, trong những tòa tháp đó, mặc dù hắn không có lựa chọn gia nhập, nhưng hết thảy tri thức bên trong, đều lựa chọn mở ra.
Trong đó giống như là Tàng Thư Các vậy, mặc kệ Hứa Thanh thăm dò, còn có thể nghiên cứu thảo luận cùng người khác.
Vừa nhìn qua một cái, Hứa Thanh bỗng thay đổi sắc mặt.
Hắn vào bên trong Thảo Mộc Lưu Phái, chẳng những thấy được tri thức chính mình học tập lúc trước, càng có một chút giải thích đặc biệt.
Còn có tháp trắng Đoán Linh Lưu, mạch suy nghĩ tu hành mà bọn họ cung cấp, để cho Hứa Thanh có chút liên tưởng.
Càng có một cái tên là Tuần Lưu vô cùng đặc biệt, Tuân Lưu không phải là thú vật, mà là vận khí, vận khí dị tộc.
Hết thảy mọi thứ, làm Hứa Thanh dâng lên hứng thú cùng với tôn kính nồng đậm đối với Thái Học.
Mặc kệ những kiến thức này có thể chống lại khảo nghiệm bởi năm tháng hay không, nhưng nhân tộc trong hoàn cảnh va chạm tư tưởng cùng linh cảm tạo ra tia lửa, có thể nói là một trận phục hưng. Mà cứ đi vê phía trước, càng nhìn rõ hơn, Hứa Thanh cũng trông thấy lưu phái có thể nói là lớn nhất bên trong Thái Học hiện giờ.
Dung Thần Lưu.
Có gân như ba thành học sinh gia nhập lưu phái đó.
Lưu phái này xem trọng là cải tạo bản thân, lấy máu thịt của tồn tại Thần Thánh, cấy ghép vào trong thân thể của mình, từ đó khiến cho bản thân chậm rãi thích ứng, cho đến khống chế.
Cuối cùng, sau khi toàn thân trên dưới đều thay thế thành máu thịt Thần Tính, chân chính có đủ khả năng của tồn tại Thần Thánh, dị chất... Không còn có hại, mà đã trở thành tồn tại tương tự như là linh khí.
Mà mục tiêu cuối cùng của phái này, đó là hòa hợp Thần.
Hòa hợp máu thịt Thần Linh, cuối cùng thành Thần.
Phái chủ của lưu phái này, là một vị nam tử trung niên có phần khí chất, mặc đồng bào khác biệt cùng học sinh.
Mặc dù đeo mặt nạ nên không nhìn thấy bộ dáng, thế nhưng một thân nho nhã rất là rõ ràng.
Lúc Hứa Thanh đang đứng quan sát trước tòa tháp trắng của lưu phái này, vị phái chủ vừa đúng lúc đi ra, ánh mắt bình yên, khe quét qua đám người.
Bước chân Hứa Thanh dừng lại.
Loại khí chất này của đối phương, khiến cho hắn nhớ tới một người đã từng ở Phong Hải Quận.