Chương 1853: Hạ Tiên Cung (1)
Chương 1853: Hạ Tiên Cung (1)Chương 1853: Hạ Tiên Cung (1)
Chương 1853: Hạ Tiên Cung (1)
Thiên địa, một mảnh im lặng.
Trên trời trăng sáng như trước, vài đạo mây mù trôi qua, cảm giác linh hoạt kỳ ảo cũng theo sương mù lay động mà sinh.
Con phố dài tràn ngập ánh trăng màu tím, đầu nguồn chính là Hứa Thanh, hắn dừng bước, quay người nhìn qua hồ điệp sau lưng.
Hạ Tiên Cung.
Hắn đã từng nghe tới cái tên này vài lân, sớm nhất là lúc trên đường tới Hoàng Đô, do An Hải công chúa nhắc tới.
Nàng nói Hạ Tiên cung không chỉ tôn tại trong nhân tộc mà trên khắp toàn bộ đại lục Vọng Cổ, trong nhiều tộc quần đều có Hạ Tiên Cung.
Cung này cổ xưa, càng là có thể ngược dòng tìm hiểu đến lúc Vọng Cổ mới bắt đầu thành lập. Thậm chí là 99 tôn Thiên Đạo Viễn Cổ của đại lục Vọng Cổ cũng đều do người xây dựng Hạ Tiên Cung nâng lên, là bọn họ định ra quy tắc cho phiến thế giới này, vạch giới hạn với Thần linh.
Mà bọn họ, đến từ một nơi được gọi là Hậu Thổ, cũng chính là hạ giới.
Ánh mắt Hứa Thanh thâm sâu, lúc lâu sau mới chậm rãi mở miệng.
"Hạ Tiên Cung ở nhân tộc, mỗi 1000 năm sẽ có một đệ tử hành tẩu bên ngoài, ngươi là người của thế hệ này?”
Hồ điệp vỗ cánh, tinh quang rực rỡ giống như cát bụi rơi xuống từ trên người nó, sau đó lại biến mất trong hư vô, một giọng nói thanh thúy theo đó vang vọng.
"Ta không nói cho ngươi, nếu ngươi muốn biết, ngươi. ... -
Mặt Hứa Thanh không cảm xúc, hồn tỉ trong cơ thể lao ra, tràn vào trong cơ thể hồ điệp.
Oanh một tiếng, hồ điệp tan vỡ, rất nhanh lần nữa hình thành, nhưng trong chớp mắt lại bị hồn tỉ tiêu diệt.
Lập đi lập lại mấy chục lần, Hứa Thanh mới dừng lại.
Hồ điệp lần nữa hình thành, hình vẽ giống như con mắt trên cánh nhìn hằm hằm, sau đó truyền ra một tiếng bất đắc dĩ.
"Vẫn còn không có nguôi giận sao, ngươi quá mức rồi đấy... đừng động thủ!"
"Ta trả lời vấn đề của ngươi là được chứ gì, ta cũng muốn hành tẩu bên ngoài, nhưng. . . . . Cung chủ nói năng lực của ta còn chưa đủ, ài, cũng có đạo lý, ngay cả ngươi cũng đánh không lại......
Hồ điệp thở dài một chút.
"Vậy thì ngươi có đi hay không, nếu ngươi không muốn đi, ta vẫn sẽ đi theo ngươi, không có biện pháp, Cung chủ kêu ta mời ngươi, nếu như ta không hoàn thành thì không được."
"Ngươi cũng đừng sợ, chúng ta sẽ không làm tổn thương ngươi đâu, hơn nữa ngươi không phát hiện sao, chúng ta đánh đến bây giờ, trận pháp Hoàng đô không hề nhúc nhích, cũng không có ai đến. .... Han là ngươi biết nguyên nhân rồi đi."
"Bởi vì, ta là người đại biểu cho Hạ Tiên Cung, mà Hạ Tiên Cung... Trong bất luận tộc quần nào, đều không tham dự thế tục, chúng ta chỉ là người ghi chép lịch sử, chúng ta không đối địch với ai.”
"Tuy rằng ta cũng không biết vì sao Cung chủ muốn mời ngươi."
"Ngươi có đi hay không?”
Hứa Thanh nghe rất đau đầu, hắn phát hiện sau khi nữ tử thần bí biến thành hồ điệp, hình như đã trở thành một người lắm mồm, một câu lại một câu nói hoài không dứt.
Nhưng mà, Hứa Thanh cũng có hứng thú rất lớn đối với Hạ Tiên Cung.
Đồng thời bên trong Hoàng Đô có rất nhiều phương chú ý, Hứa Thanh không cần lo lắng mình đi tới Hạ Tiên Cung sẽ gặp phải nguy hiểm chí mạng.
Vì vậy sau khi trâm ngâm, hắn cúi đầu nhìn mặt trời Viễn Cổ buộc ở trên lưng, đáy lòng càng thêm vững chắc.
"Dẫn đường!"
Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng.
Hồ điệp hoan hô một tiếng, vỗ cánh bay về phía trước, lưu lại một đường màu sắc đa dạng, trông rất xinh đẹp, như một dải tinh không.
Hứa Thanh cất bước theo sau.
Cùng nhau tiến về phía trước, đi tới phía chính bắc của Hoàng Đô.
Hoàng Đô nằm ở vòng tròn bên trong Cổ Hoàng Tinh, cho nên rất mênh mông.
Nơi đây tồn tại nhiều loại địa hình, dù là sơn mạch hay là bình nguyên, đều có không ít.
Phân chia Hoàng Đô.
Khu vực phía bắc so với việc những khu khác có hơi trống trải, kiến trúc ít dần, nhất là trong đêm càng là làm cho người ta có một loại cảm giác đìu hiu.
Cho đến một lát sau, hồ điệp dừng lại giữa không trung của một chỗ bình nguyên, ánh sáng rực rỡ phối hợp với ánh trăng, coi như chiếu rọi nơi đây rõ ràng.
Bên trong tia sáng, một tòa miếu thờ như ẩn như hiện.
Bốn phía không có những kiến trúc khác, chỉ có một tòa miếu thờ lẻ loi trơ trọi sừng sững trên vùng đất.
Miếu thờ cũ nát, tràn đây cảm giác năm tháng trôi qua, mà phương thức tôn tại của nó cũng rất kỳ dị, dường như là được xây dựng giữa thực tế cùng hư ảo Vậy.
Mà vị trí này, Hứa Thanh nhớ kỹ, rõ ràng lúc hắn đi ngang qua nơi đây không hê có miếu thờ.
"Tương tự như Vấn Tiên Chung?”
Hứa Thanh như có điều suy nghĩ.
"Không cần suy đoán nữa, bất luận trong tộc quần nào, Ha Tiên Cung đều có hình dạng như thế, vừa tôn tại mà cũng không tồn tại, lúc ngươi muốn tìm kiếm sẽ không tìm được.”
"Chỉ có Hạ Tiên Cung chủ động mời, mới có thể để cho ngươi nhìn thấy."
Hồ điệp trên không trung truyền ra giọng nói, sau đó thân thể nhoáng một cái bay thẳng đến miếu thờ, xuyên thẳng mà qua, tan biến vô ảnh, mà theo nó rời đi, cánh cửa của miếu thờ cũng chậm rãi mở ra.
Cánh cửa ban bác, cảm giác năm tháng tang thương càng thêm rõ ràng, lan tràn từ trong tới ngoài toàn bộ miếu thờ, nhìn qua tựa như trông thấy lịch sử.
Hứa Thanh nhắm hai mắt, Nhật Quỹ trong cơ thể chậm rãi chuyển động, lúc hai mắt mở ra, hắn lờ mờ thấy được một đạo thời gian trường hà chảy xuôi bên ngoài miếu thờ.
Càng khiến cho tòa miếu này càng thêm thân bí. Sau một lúc lâu Hứa Thanh hít sâu, sửa sang lại quân áo một chút rồi khom người cúi đầu ngoài miếu thờ.
Sau đó hắn cất bước đi đến cửa miếu, không hề dừng lại, trực tiếp tiến vào trong miếu.
Một khắc đi vào bên trong, một gian miếu đường cũ nát không khác bên ngoài chiếu vào trong mắt Hứa Thanh.
Miếu này tâm thường, bố cục giống với miếu thờ bên ngoài, bốn phía vắng vẻ, rất là yên ắng, chỉ có âm thanh ánh nến thiêu đốt vang vọng rất nhỏ.
Nguồn gốc của âm thanh, là chín ngọn nến được để phía trước bệ thờ, ba cây đã dập tắt, sáu cây còn cháy, cửa lớn mở ra, khiến cho ánh nến lay động, ngọn đèn dầu của toàn bộ miếu đình thoáng lờ mờ.