Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1672 - Chương 1854: Hạ Tiên Cung (2)

Chương 1854: Hạ Tiên Cung (2) Chương 1854: Hạ Tiên Cung (2)Chương 1854: Hạ Tiên Cung (2)

Chương 1854: Hạ Tiên Cung (2)

Dưới bệ còn có ba cái bồ đoàn dệt bằng cỏ khô, phía trên có dấu vết mài mòn, giống như quanh năm có người đả tọa cúng bái ở đó.

Vâ phần cung phụng trong miếu thờ không phải là tượng thần, mà là chín bức họa cổ xưa.

Cổ họa mơ hồ, không nhìn rõ, chỉ có thể mơ hồ thấy đó là vẽ người.

Trừ những thứ đó ra, vách tường bốn phía của miếu đình cũng có những bức đồ đằng khắc, bên trong ánh sáng của ngọn nến, tạo cho người ta một cảm giác ban bác.

Ánh mắt của Hứa Thanh cũng chuyển khỏi chiếc bàn, nhìn tới vách tường chung quanh, sau khi cẩn thận quan sát, nội tâm của hắn khẽ động.

Đó là hình ảnh lịch sử của nhân tộc được thu nhỏi

Hứa Thanh nhìn thấy cả một màn Huyên Chiến Nhân Hoàng đăng cơ trên đói

Bích họa miêu tả vô cùng là rõ ràng, thể hiện trọn vẹn sự trang trọng cùng huy hoàng, sau khi nhìn vào như thấy bản thân lạc vào trong tranh.

Sau một lúc lâu, Hứa Thanh chuyển mắt qua những bích hoạ khác, hắn thấy được cảnh tượng một vị Nhân Hoàng khác đăng cơ.

Tướng mạo của vị Nhân Hoàng này lạ lãm, nhưng bên cạnh có dấu vết chữ viết lưu lại.

Đạo Thế.

Hứa Thanh cẩn thận xem xét, tiếp tục đi thẳng về phía trước, nơi ánh mắt đảo qua, hắn thấy được Kính Vân Nhân Hoàng đăng trước Đạo Thế Nhân Hoàng!

Trước bức điêu khắc của Kính Vân Nhân Hoàng, Hứa Thanh dừng lại một chút, hắn nghĩ tới Tử Thanh Thái Tử, cũng biết Kính Vân Nhân Hoàng và Tử Thanh là người cùng một thời đại. Lúc đó, cũng coi như thời đại thịnh thế của nhân tộc.

Hồi lâu, Hứa Thanh tiếp tục cất bước, thấy được Thánh Thiên Nhân Hoàng, cũng nhìn thấy Đông Thắng Nhân Hoàng thích làm công lớn, làm mất nửa giang sơn của nhân tộc.

Cảnh tượng đăng cơ của mấy vị Nhân Hoàng không giống nhau, mênh mông kinh người nhất chính là Đông Thắng Nhân Hoàng, có thể thấy được bên trong bích họa, Thiên Vương đứng sừng sững cùng nhiều vị Chúa Tể, thanh thế to lớn, khí vận nông đậm đến tột cùng.

Khi đó nhân tộc nội tình kinh khủng, uy lực của Cổ Hoàng vẫn còn.

Lại quay về nhìn Huyền Chiến đăng cơ... Cảm giác nhân tộc suy tàn vô cùng rõ ràng.

Mà từng màn này, dường như hóa thành dòng sông lịch sử, chảy xuôi ở trước mặt Hứa Thanh, mượn nhờ bích hoạ để chiếu ra ánh sáng sau khi Huyền U Cổ Hoàng rời khỏi nhân tộc.

"Như vậy, Huyền U Cổ Hoàng ở đằng trước Đông Thắng Nhân Hoàng đâu.....'

Trong lòng Hứa Thanh bay lên gợn sóng, vòng quanh vách tường của miếu thờ, tiếp tục đi đến, cho tới một màn cảnh tượng Nhân Hoàng siêu việt toàn bộ đời sau xuất hiện ở trong mắt Hứa Thanh.

Hắn nhìn thấy cảnh... Huyền U Cổ Hoàng đăng cơ.

Cổ Hoàng Tinh lập loe ánh sáng, vô số điềm lành, thiên địa biến sắc, 99 tôn Thiên Đạo Viễn Cổ hiển lộ thân ảnh, cúi đầu về phía hoàng cung.

Trên hoàng cung mênh mông, có một người siêu việt thiên uy đang đứng.

Phía dưới người này, toàn bộ tộc quần của đại lục Vọng Cổ và vô số Hoàng đều cúi đầu cúng bái, vẻ mặt vô cùng tôn kính.

Một người, trấn áp Vọng Cổ. Một người, quét ngang thiên địa.

"Huyền U Cổ Hoàng!"

Hứa Thanh ngóng nhìn cực kỳ lâu, mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, sau khi bình phục nỗi lòng, hắn đi thẳng về phía trước, muốn nhìn xem nhân tộc phía trước Huyền U.

Trước Huyên U, nhân tộc cũng có Hoàng, thời gian tại vị không giống nhau, có dài có ngắn, khí thế cũng là như vậy.

Cho đến đi qua 31 vị, Hứa Thanh nhìn thấy một màn cảnh tượng nghi thức long trọng tương tự Huyền U Cổ Hoàng.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Đó. .... Cũng là một vị Cổ Hoàng.

Huyên U, không phải Cổ Hoàng nhân tộc đầu tiên thống nhất Vọng Cổ, vị Cổ Hoàng trước đó gọi là Trích Tiên!

Đây là một vị Nữ hoàng.

Phong hoa tuyệt đại, vạn chúng chú mục, thải dực kín trời.

Nội tâm của Hứa Thanh xuất hiện gợn sóng, đây là lịch sử hắn chưa từng biết, cho nên hắn nhìn rất cẩn thận, cho đến một lát mới rời khỏi, từ đó về sau là hơn 50 vị Nhân Hoàng. . .

Mà ở bích hoạ sau cùng của miếu thờ, Hứa Thanh rốt cuộc nhìn thấy... vị Cổ Hoàng đầu tiên của nhân tộc.

Đó là một thiếu niên, y đứng trước hoàng cung cổ xưa, quần áo cũng không phải hoàng bào, mà là đạo bào.

Y không nhìn vê vạn tộc cúng bái phía dưới, mà ngẩng đầu lên cao, giống như đang ngóng nhìn tinh không.

Vẻ mặt của y có chút phiên muộn, có chút phức tạp, lại có chút tưởng niệm.

Bên cạnh viết bốn chữ.

Thiên Tĩnh Cổ Hoàng.

"Thiên Tĩnh Cổ Hoàng là Hoàng đầu tiên của nhân tộc, cũng là vị Cổ Hoàng thứ nhất."

Vào thời khắc này, một giọng nói ưu nhã truyền đến từ sau lưng Hứa Thanh. Hứa Thanh nghe tiếng quay đầu, nhìn về phía bệ thờ, trên chiếc bồ đoàn ở giữa, nhiều hơn một đạo thân ảnh nữ tử đưa lưng về phía Hứa Thanh.

Áo tơ màu trắng, tóc dài màu đen, dưới ánh nến chiếu rọi, như một bức họa xám tro cổ xưa hiện ra ở trước mắt Hứa Thanh.

Người trong bức họa giống như tồn tại trong thời gian, lại hiển lộ trong mắt Hứa Thanh, khiến người ta không biết được là cổ xưa hay hiện tại.

Khí tức giống như thần không phải thân, giống như tu không phải tu.

"Tiên.....

Trong cơ thể Hứa Thanh, ngón tay Thần Linh ngủ say hồi lâu truyền ra giọng nói run rẩy.

"Ta chỉ ngủ một giấc, sao ngươi lại..... đưa ta đi thấy Tiên. “

Ngón tay Thần Linh run run, theo bản năng nhắm mắt, nó chuẩn bị tiếp tục ngủ say, ngủ rồi sẽ không sợ nữa. Hứa Thanh không quan tâm tới ngón tay Thần Linh thức tỉnh, hai mắt ngưng tụ trên thân ảnh màu trắng.

Cổ miếu, thân ảnh màu trắng, u hỏa.

Giờ phút này có một con hồ điệp lăng không hiện ra ở bên cạnh người nọ, bay múa bốn phía để tô đẹp cảnh tượng, cuối cùng đậu vào trên bờ vai của nữ tử, hình ảnh trên cánh hóa thành con mắt, nhìn ve phía Hứa Thanh.

"Hứa Thanh, đây là sư tôn ta, cũng là Cung chủ Hạ Tiên Cung."

Hứa Thanh vẻ nghiêm nghị, khom người cúi đầu.

"Bái kiến Cung chủ."

Cổ miếu im lặng, hồi lâu...

"Trên người của ngươi, có khí tức Hạ Tiên."

Thân ảnh màu trắng khẽ mở miệng, giọng nói như thủy châu rơi trên bàn đá xanh, truyên ra âm thanh linh hoạt kỳ ảo, vang vọng cổ miếu, dư âm thật lâu khong tieu tan.
Bình Luận (0)
Comment