Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1673 - Chương 1855: Chín Vị Hạ Tiên! (1)

Chương 1855: Chín vị Hạ Tiên! (1) Chương 1855: Chín vị Hạ Tiên! (1)Chương 1855: Chín vị Hạ Tiên! (1)

Chương 1855: Chín vị Hạ Tiên! q)

Âm thanh linh hoạt kỳ ảo gấp khúc vang vọng trong miếu cổ, rõ ràng người nói chuyện ngồi ngay trước mắt, nhưng Hứa Thanh lại cảm giác tựa như cách nhau tuế tuế niên niên.

Dường như có người ở bên ngoài thời gian nhẹ nhàng sờ vào dây đàn, khiến cho âm thanh truyền đến cũng có cảm giác năm tháng.

Ngón tay Thần Linh trong cơ thể Hứa Thanh không ngủ được, vì vậy càng run rẩy.

Mà giờ phút này nội tâm của Hứa Thanh cũng xuất hiện gợn sóng, hắn không nhìn thấu tu vi của vị Cung chủ Hạ Tiên Cung trước mắt, dù chỉ là một xíu cũng không cảm giác được.

Hư vô mờ mịt, như ẩn như hiện.

Theo Hứa Thanh một đường đi tới hiện tại, một màn đó đã rất ít xuất hiện. Lấy lịch duyệt bây giờ của hắn, từ Chúa Tể cho tới quỷ dị, hắn hầu như đều đã gặp qua.

Cho dù là Thân Linh, cũng đã gặp nhiều lần.

Cho nên phán đoán đối với khí tức, Hứa Thanh sẽ tự nhiên phỏng theo nội tâm, nhưng lúc này. .. .. hắn không cách nào dò xét trên người vị Cung chủ Hạ Tiên Cung phía trước, cũng không tìm được thứ cùng loại để tham khảo.

Trong chớp mắt, cảm giác giao thoa giữa cổ xưa cùng hiện tại, dung hợp giữa chân thật và hư ảo lại càng mãnh liệt hơn.

Mà hết thảy cảm thụ, cuối cùng hội tụ thành sự thần bí, tràn ngập trong tâm thân của Hứa Thanh, dần dần càng đậm.

Về phần lời nói của đối phương, dưới cảm giác thần bí càng tô thêm ý vị sâu xa, tựa như âm thanh đến từ chúng sinh, hóa thành tiếng vọng trong nội tâm của Hứa Thanh. "Ha Tiên.... .

Hứa Thanh đè xuống gợn sóng trong lòng, trầm ngâm một phen, tay phải bỗng nhiên giơ lên, cây hàng ma xử mà lão tổ Kim Cương Tông trú nháy mắt bay ra, rơi ở trong tay Hứa Thanh.

"Theo như lời tiền bối nói là vật này?”

Hứa Thanh nhìn ve phía Cung chủ Hạ Tiên Cung, nhẹ giọng mở miệng.

Miếu cổ im lặng, dư âm lượn lờ.

Trong không gian yên tĩnh, lão tổ Kim Cương Tông trong tay Hứa Thanh rõ ràng run ray vô cùng mạnh, cảm giác sợ hãi không cách nào khống chế, giống như đang đối mặt với Thần Linh.

Mà Ảnh Tử dưới chân Hứa Thanh cũng hơi lay động, kiềm chế cảm xúc chấn động, không dám lỗ mãng.

Hết thảy, để cho Hứa Thanh đã có thêm nhiều phán đoán hơn nữa đối với tu vi của vị Cung chủ Hạ Tiên trước mắt.

Lát sau, một giọng nói linh hoạt kỳ ảo lại hiện lên.

"Phải, cũng không phải."

Nữ tử áo trắng vẫn ngồi đưa lưng về phía Hứa Thanh như cũ, âm thanh giống như cách năm tháng thật lâu không tiêu tan.

"Ngươi có biết, cái gì là Hạ Tiên không?”

Hứa Thanh trâm mặc, cũng không trả lời ngay, hắn cẩn thận nhớ lại hết thảy hiểu biết của mình về Hạ Tiên.

Sau một lúc lâu, hắn trâm thấp mở miệng.

"Hạ Tiên, là một cảnh giới."

Nữ tử áo trắng khẽ lắc đầu.

"Đúng, cũng không đúng, tự ngươi nhìn xem là được."

Một khắc âm thanh phiêu tán, nữ tử giơ tay phải lên, khẽ chỉ một ngón tay về phía bức thứ nhất trong chín bức họa quyển cung phụng phía sau ngọn nến trên bệ thờ. Bức họa kia lập tức cuốn lên cảm giác mông lung, bắt đầu tiêu tán, thân ảnh bên trong họa quyển dần dần rõ ràng.

Đó là một lão giả thân hình cao lớn, tóc trắng râu bạc, khí chất thô kệch, cầm một cây quải trượng màu vàng trong tay, chất liệu. .. Là xương.

Đây không phải là xương tâm thường, mà là xương của Thần Linh.

Dù chỉ là cảnh tượng, nhưng khí tức vẫn rất kinh người, tạo cho Hứa Thanh cảm giác chiếc xương đó đã vượt hơn Xích Mẫu!

Mà rõ ràng là bức vẽ bất động, nhưng lão giả ấy lại nhìn như đang cất bước đi về phía trước, như đạp trên đám mây, một thân khí phách vô tận.

Quân áo nhìn qua có chút cũ nát trên người không chút ảnh hưởng tới khí chất của lão, ngược lại càng tăng thêm một phần cảm giác tang thương, ánh mắt thâm sâu như tỉnh không, giống như có thể hiểu rõ hết thảy sự việc trên thế gian. Nhìn bức vẽ, Hứa Thanh muốn ghi nhớ, nhưng hắn phát hiện mình lại không làm được việc đơn giản thế này.

Giống nhu. . . . . người bên trong họa quyển không thể bị ghi nhớ.

"Thần, không thể nhìn thẳng, Tiên, không thể ghi nhớ."

Giọng nói của nữ tử áo trắng lành lạnh như trước, phiêu miểu bên trong miếu đường.

"Hình ảnh ngươi thấy trước mắt, là một trong chín vị Hạ Tiên của đại lục Vọng Cổ, lai lịch cũng không phải là nhân tộc, bộ dạng cụ thể không người biết được, cảnh tượng lưu lại cũng là lão nhân gia hiển lộ hóa thân phàm xác."

Nữ tử mở miệng nhẹ giọng, cảm giác năm tháng lập tức trở nên càng thêm nồng đậm.

Bàn tay như bạch ngọc cũng lần nữa vung lên, bức họa quyển thứ hai rõ ràng.

Thân ảnh bên trong họa quyển vẫn là một vị lão giả, nhưng bộ dáng lại khác biệt lúc trước, không có khí phách như vậy, càng thêm nho nhã.

Trên người mặc một bộ học bào, râu dài phấp phới theo gió, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, ánh mắt thâm sâu, ẩn chứa Thiên Đạo.

Tóc chải vuốt chỉnh tê, dùng một cây mộc trâm nhẹ nhàng cố định trên đỉnh đầu, trên quần áo thêu đầy vân văn đẹp đế, một châm một tuyến đều lộ ra khí tức siêu phàm thoát tục.

Đó là khí tức Thần Linh.

Vậy mà mỗi một châm mỗi một tuyến đều phong ấn một Thần Linhl

"Ngươi nói Hạ Tiên là một cảnh giới, câu này đúng, nhưng thêm nữa là hậu nhân định nghĩa đối với tổ tiên, tu sĩ Vọng Cổ đời sau, bọn họ cho rằng sau Uẩn Thần là Chúa Tể, sau Chúa Tể là Đại Đế tức Chuẩn Tiên, mà Chuẩn Tiên đột phá, chính là Hạ Tiên."

Cung chủ Hạ Tiên Cung vừa nói, vừa tiếp tục phất tay, bức họa quyển thứ ba và thứ tư chiếu vào trong mắt Hứa Thanh.

Đó là một nam một nữ.

Nữ tử váy áo bồng bềnh, dung nhan như tiên, mái tóc như thác nước, phấp phới theo gió, đôi mắt giống như một ao xuân thủy, sóng sánh nước động, mỗi một cái nhăn mày một nụ cười, đều làm cho lòng người say mê.

Bên cạnh có vô số quang cầu vờn quanh, tràn ra quang mang rực rỡ, nếu cẩn thận nhìn có thể phát hiện, những quang cầu ấy chính là từng ngôi sao.

Về phần nam tử trong bức họa quyển thứ tư, bộ dáng trung niên, trên trán lộ ra một cỗ uy nghiêm, tóc đen nhánh rậm rạp, rủ xuống sau lưng.

Đôi mắt của gã thâm sâu, đen nhánh như là tinh không, lóe lên ánh sáng trí tuệ. Mũi cao ngất, bờ môi mỏng, làm cho người ta có một loại cảm giác tỉnh táo trâm ổn.

Dưới chân rõ ràng là một ngọn núi thi the cua Thanl Huyết dịch màu vàng lan tràn hóa thành biển, vô cùng kinh người.
Bình Luận (0)
Comment