Chương 1856: Chín vị Hạ Tiên! (2)
Chương 1856: Chín vị Hạ Tiên! (2)Chương 1856: Chín vị Hạ Tiên! (2)
Chương 1856: Chín vị Hạ Tiên! (2)
Hứa Thanh nhìn đến đây, tâm thần chấn động mãnh liệt, dù là thông qua cảnh tượng, nhưng hắn cũng có thể cảm thụ được sự kinh khủng của những Thần Linh đó.
Trong đó có một số tồn tại tạo cho hắn cảm giác tương xứng cùng Xích Mẫu, thậm chí còn có kẻ càng mạnh hơn.
Nhưng. . . ở trước mặt nam tử nọ cũng chỉ là thi thể mà thôi.
Giọng nói đến từ Cung chủ Hạ Tiên Cung đến giờ vẫn còn vang vọng.
"Trên thực tế, vào thời điểm sớm nhất, Hạ Tiên chỉ là một cái xưng hô, là Hoàng Thiên Thần Giới xưng hô đối với người nổi bật của Hậu Thổ, Hạ Tiên, là hạ trong trên dưới."
*下仙 = Hạ Tiên. 下 cũng có nghĩa là dưới. "Từ đó về sau, theo lịch sử chảy xuôi, Hạ Tiên, đã trở thành Hạ Tiên*."
*夏仙 = Hạ Tiên, đây là xưng hô từ trước tới giờ.
Hứa Thanh hít sâu, hắn chưa từng nghe thấy những thông tin này ở bên ngoài.
Mà Cung chủ Hạ Tiên Cung nói xong, ngón tay cũng chỉ tới trên bức họa quyển thứ năm.
Bức họa này rõ ràng chiếu ra một thiếu niên.
Thiếu niên đó mặc một kiện trường bào màu trắng, tay áo bồng bềnh, tiên khí dạt dào.
Trên thân áo thêu đây đường vân hoa lệ, nổi bật thân phận tôn quý, ngón tay thon dài, nắm một cây phất trần, sợi tơ phất trần phấp phới theo gió, điểm cuối cùng của mỗi một sợi tơ đều buộc với một mảnh Tinh Vực.
Có thể thấy trong đó là vô số thế giới, ẩn chứa chúng sinh. Về phần bản thân người thiếu niên nọ, nhìn như còn trẻ, nhưng trong ánh mắt lại hiện ra cảm giác cổ xưa, giống như đã nhìn thấy thế gian muôn màu, lịch duyệt phong phú, nhưng mà sơ tâm vẫn còn, nụ cười ôn hòa, làm cho người ta có một loại ảo giác như tắm gió xuân, khiến cho người ta không khỏi bị khuynh đảo.
"Bọn họ, tổng cộng chín vị, đến từ tộc quần khác biệt, trong đó nhân tộc thịnh nhất, có tới 5 vị, đây cũng là lý do tại sao nhân tộc ở Vọng Cổ xuất hiện ba vị Cổ Hoàng.”
Giọng nói của Cung chủ Hạ Tiên mờ ảo, ngón tay chỉ tới, bức họa quyển thứ sáu lộ ra ánh sáng.
Trong tranh là một nữ tử mỉm cười dịu dàng, như bạch liên nở rộ, một thân đạo bào bồng bênh, giống như tiên tử hạ phàm, tóc dài bay múa, chân mày lá liễu mắt hạnh, khuôn mặt mỹ lệ, làn da trắng nõn như tuyết.
Ánh mắt càng là thanh tịnh sáng ngời, giống như một dòng thanh tuyên, chiếu sáng rạng rỡ.
Phía sau có một thanh kiếm treo trên bầu trời, kiếm này đen sì như mực, ẩn chứa cảm giác hủy diệt và tử vong.
"Ba vị còn lại, vẫn lạc trong cuộc chiến Viễn Cổ, tiên niệm của bọn họ tạo thành 54 tôn trong 99 tôn Thiên Đạo Viễn Cổ."
Cung chủ Hạ Tiên than nhẹ, bàn tay như bạch ngọc vung lên, ba bức họa quyển còn lại cùng nhau hiển lộ ra trong mắt Hứa Thanh.
Ba bức họa này có chút mất màu sắc, vị thứ nhất là nữ tử, tóc đen như thác nước, da thịt thắng tuyết, dáng người uyển chuyển, lụa mỏng tự nhiên, hiện ra vài phần khí tức xuất trần thoát tục, môi như điểm chu sa, phác họa ra một dung nhan tuyệt mỹ.
Nụ cười càng là đẹp nhất trong toàn bộ họa quyển, tươi mát động lòng người, nghĩ đến khi còn sống cười một cái nhất định không khác gì ánh mặt trời ngày xuân, khiến cho người ta giống như tắm trong gió xuân, nhưng tiếc là bây giờ đã qua đời.
Một vị khác, là một người thanh niên, tướng mạo tâm thường, duy chỉ có ánh mắt thâm sâu, trên mặt khắc đầy dấu vết năm tháng, một thân đạo bào phong cách cổ xưa, tay áo phấp phới trong gió, giống như muốn theo gió mà đi.
Một vị sau cùng, cảnh tượng hơn phân nửa trống trải, dù được Cung chủ Hạ Tiên Cung làm hiện ra, nhưng thân ảnh vẫn mông lung, trong lúc mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy tựa hồ là một lão giả.
Mặc dù không thể nhìn rõ thân hình, nhưng thần vận đến từ bức vẽ vẫn chiếu vào trong cảm giác của Hứa Thanh, dường như hắn nhìn thấy một lão giả giơ tay lên chống đỡ bau trời sụp xuống, giống như một ngọn núi cao, làm cho người ta có một loại cảm giác không cách nào rung chuyển.
"Vị sau cùng, không kịp lưu lại hình ảnh của thân thể phàm trần khi lột xác, chỉ có thể lưu lại khí tức trước khi vẫn lạc.'
Cung chủ Hạ Tiên ngẩng đầu, nhìn về phía họa quyển trên bệ thờ.
Hứa Thanh trầm mặc, khom người trịnh trọng cúi đầu về phía họa quyển trên bệ thờ, sau đó chú ý đến Cung chủ Hạ Tiên Cung, cung kính mở miệng.
"Không biết tiền bối gọi vãn bối tới đây, cần làm chuyện gì?"
"Người ngoài chỉ biết sứ mạng của Hạ Tiên Cung là ghi chép lịch sử của đại lục Vọng Cổ, nhưng trên thực tế Hạ Tiên Cung còn có một sứ mạng khác."
"Ghi chép công pháp khiến cho Tiên Nguyên của Hạ Tiên Cung biến hóa."
"Hồn chủng của ngươi, dẫn động Tiên Nguyên xuất hiện gợn sóng, cho nên. .... Ngươi có bằng lòng lưu lại một khỏa, lưu giữ vĩnh hằng bên trong Tiên Nguyên của Hạ Tiên Cung hay không?”
"Coi như cống hiến, ngươi cũng có thể tìm một công pháp cảm ngộ từ bên trong Tiên Nguyên." Cung chủ Hạ Tiên Cung mở miệng nói khẽ, giờ phút này tiểu hồ điệp trên người, con mắt trên chiếc cánh cũng lập lòe, đồng thời cũng có giọng nói lập tức truyền ra.
"A, thế mà lại là vì việc này, sư tôn, cái công pháp cùi bắp kia cũng có thể khiến cho Tiên Nguyên gợn sóng sao? Đây chính là Tiên Nguyên nhat"
Giọng nói mang theo một chút không phục, càng ẩn chứa cả hâm mộ.
Hứa Thanh trâm ngâm, hắn cũng không ngờ mục đích của Hạ Tiên Cung lại là hôn chủng, đối với hắn mà nói thì việc này không coi vào đâu, nhưng hắn có chút tò mò đối với thứ gọi là Tiên Nguyên.
"Tiền bối, Tiên Nguyên theo như lời ngài nói là cái gì?”
Trả lời Hứa Thanh không phải Cung chủ Hạ Tiên Cung, mà là tiểu hồ điệp, giọng nói thanh thúy tiếp tục truyền ra.
"Đó là do chín vị Hạ Tiên tạo ra, vĩ đại siêu việt Thiên Đạo, vả lại là tôn tại duy nhất."
"Hiệu dụng của nó là đầu nguồn của hết thảy công pháp thần thông của vạn giới Hậu Thổ."
"Toàn bộ pháp thuật ở Hậu Thổ, phần lớn đến từ Tiên Nguyên, dùng các loại phương thức truyền lưu tới trên thế gian, đồng thời Tiên Nguyên còn chịu trách nhiệm thu thập một chút đạo đặc biệt hiếm thấy, tiến hành sửa sang lại và lần nữa truyền bá."
"Như thế sẽ khiến cho quê hương của chúng ta có thể tu hành vĩnh hằng, cuồn cuộn không dứt."
"Đúng là gặp quỷ rồi mà, tại sao hồn chủng của ngươi có thể khiến cho Tiên Nguyên chấn động được chứ?"
Ứng dụng Truyện Dịch ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ