Chương 1861: Nhị Ngưu cố chấp (1)
Chương 1861: Nhị Ngưu cố chấp (1)Chương 1861: Nhị Ngưu cố chấp (1)
Chương 1861: Nhị Ngưu cố chấp q)
Trong cổ miếu, Cung chủ Hạ Tiên Cung ngóng nhìn vào bên trong cửa sổ do ánh nến hình thành, nhìn hạt giống bồ công anh thuộc về riêng Hứa Thanh, cho đến khi hạt giống đó sáp nhập vào mẫu thể, biến mất không thấy gì nữa.
Tiểu hồ điệp bên cạnh ngây ngốc nhìn một màn này, đầu óc có chút hỗn loạn, lời nói tiếp theo càng là như vậy.
"A? Duy nhất...... Đây là cái quái gì chứ, sư tôn, hắn. .... Hắn đang ăn gian!"
"Trong vô số năm qua, có một ít hạng người tài hoa ở Hậu Thổ tự suy diễn, họ cho rằng hết thảy công pháp đều có đầu nguồn, nếu như đầu nguồn có người chiếm cứ, như vậy muốn tu luyện pháp này đến mức tận cùng sẽ khó khăn cực lớn.
Cung chủ Hạ Tiên mở miệng nói khẽ.
"Bọn họ không hề biết tới sự tồn tại của Tiên Nguyên, đây là bọn ho dựa vào quan sát và suy đoán của bản thân phân tích ra.
"Suy đoán này đúng, cũng không đúng."
"Mà trên thực tế thì đúng là công pháp của Hậu Thổ có tồn tại đầu nguồn, cũng ít có tính chất duy nhất, nhưng nếu như có người có thể làm được điều đó, vậy thì ấn ký sẽ trở lên thâm căn cố đế, Tiên Nguyên cũng sẽ tôn trọng không xóa đi mà giữ lại để cho tu sĩ hậu bối quan sát."
"Mà Hứa Thanh, hắn đã làm được."
Trong giọng nói của Cung chủ Hạ Tiên Cung thiếu đi một chút linh hoạt kỳ ảo, đã bị tán thưởng thay thế, đồng thời giơ tay phải lên vung vê phía trước, ánh nến trên không trung cổ miếu lập tức cuốn ngược lại, trở ve bên trong ngọn nến trên bệ thờ.
Hoàng khí ở trong cũng tương tự tràn ra, dung nhập tới từng bích họa Nhân Hoàng ở bốn phía. Chỉ có dư âm của Cung chủ Ha Tiên vẫn còn vang vọng trong cổ miếu.
Mà coi như tiểu hồ điệp có ngốc hơn nữa, kết hợp với những câu tiếc nuối của sư tôn lúc trước, lại cảm nhận được một tia tán thưởng trong lời nói, vì vậy đang muốn biểu hiện hoảng hốt bên trong nội tâm ra một chút.
Đúng lúc này, Hứa Thanh chậm rãi mở hai mắt ra.
Trong mắt hắn không hề có bất kỳ mờ mịt nào, mà là một mảnh thanh minh, càng có vâng sáng màu tím chảy xuôi ở bên trong, chiếu rọi phía dưới, làm cho người ta có một loại cảm giác con ngươi như ngôi sao.
Có lẽ, đó đích xác là ngôi sao.
"Đa tạ Cung chủ!"
Hứa Thanh chắp tay, trịnh trọng cúi đầu về phía Cung chủ Hạ Tiên, .
"Không cần như thế, ngươi hiến hồn chủng vào Tiên Nguyên, vốn là một trận công đức đối với Hậu Thổ, từ nay về sau, hôn chủng của ngươi sẽ bị bóc tách ý chí, hình thành công pháp, truyền lưu lại trong vạn giới của Hậu Thổ, tăng thêm một tia sắc thái cho công pháp của Hậu Thổ."
"Mà ngươi cũng bởi vì công đức đó, cảm ngộ được thần thông bên trong Tiên Nguyên, một đổi một, đây là nhân quả."
"Như vậy hiện giờ, ngươi còn có vấn đề gì muốn hỏi nữa không?"
Lời của Cung chủ Hạ Tiên rõ ràng nhiều hơn một chút so với trước, hiển nhiên nguyên nhân chủ yếu là bởi vì tán thưởng đối với Hứa Thanh.
Hứa Thanh trâm ngâm, chú ý đến chín họa quyển trên bệ thờ.
"Cung chủ, vãn bối muốn biết, các vị tiền bối Hạ Tiên khai sáng đại lục Vọng Cổ và đưa Thiên Đạo lên năm đó, bọn họ đã đi nơi nào, tại sao từ lúc Tàn Diện Thần Linh xuất hiện đến bây giờ, bọn họ lại không trở về?"
Giọng nói của Hứa Thanh phiêu động bên trong cổ miếu, đáp lại hắn là một tiếng than nhẹ của Cung chủ Hạ Tiên Cung.
"Không ai biết vị trí chuẩn xác của sáu vị Hạ Tiên bây giờ, ghi chép trong Hạ Tiên Cung chỉ để lại một đoạn tin tức."
"Bọn họ, có người đi tới chỗ sâu của Hoàng Thiên, có người dưỡng thương ở Hậu Thổ, về phần cụ thể ta cũng không biết."
"Thời gian đã quá lâu, quá lâu."
Trong giọng nói của Cung chủ Hạ Tiên ẩn chứa một chút cảm xúc đặc biệt, sau khi nói xong thân ảnh lại chậm rãi mơ hồ, tiểu hồ điệp bên cạnh đã nhận ra sư tôn sa sút, vì vậy cũng tùy theo bắt đầu mơ hồ.
Hứa Thanh trâm mặc, hắn biết rõ, mình sắp rời đi.
Vì vậy lần nữa cúi bái, quay người đi về phía cửa miếu, trước lúc sắp bước ra, hắn quay đầu, cuối cùng nhìn thoáng qua cổ miếu. Nơi ánh mắt nhìn tới không phải thân ảnh đang mơ hồ của Cung chủ Hạ Tiên Cung, cũng không phải bệ thờ, mà là một bức đồ đăng trên vách tường, là vị Hoàng đầu tiên của nhân tộc, cũng là vị Cổ Hoàng thứ nhất.
Người thiếu niên nhìn lên tinh không nọ.
Sau khi nhìn qua, Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, phóng ra cổ miếu.
Một khắc đi ra, cổ miếu phía sau hắn như bong bóng khí, phá toái trong năm màu rực rỡ lưu chuyển, cho đến khi tan biến, không có bất luận dấu vết gì tôn tại.
Hứa Thanh quay lại ngóng nhìn, chỉ còn một mảnh trống trải.
Không có bất kỳ kiến trúc nào.
Dường như đây chỉ là một giấc mơ, mà giờ khắc này chân trời nơi xa, mặt trời đỏ đã xuất hiện, chính là thời điểm tảng sáng, có thể thấy được bầu trời đang dần dần thức tỉnh từ trong bóng tối, bắt đầu trở nên sáng sủa. Ánh bình minh bị nhuộm thành một mảnh đỏ ửng, tráng lệ vô cùng.
Mà đại địa bao phủ trong một tầng sương sớm hơi mỏng, như có người phủ thêm một tâng lụa mỏng lên nó, làm cho người ta có một loại cảm giác thần bí mông lung.
Cho đến khi ánh dương bắt đầu chiếu xuống đại địa, sương sớm như tuyết hòa tan, càng lúc càng mỏng manh rồi biến mất không thấy gì nữa, ánh mặt trời thuận lợi xuyên qua giữa thiên địa, chiếu vào trên người Hứa Thanh.
Một đêm, trôi qua.
Hứa Thanh nhìn qua mặt trời đỏ, hơi thở tỏa ra sương trắng, trong đầu lơ lửng bích họa đã nhìn hai lần.
Vào lần đầu tiên nhìn thấy vị Cổ Hoàng thứ nhất của nhân tộc, hắn đã có một loại cảm giác quen thuộc, mà trước khi đi hắn nhìn lại, cảm giác đó lại càng đậm.
"Giống như đã gặp qua." Hứa Thanh thì thao trong lòng, vừa suy nghĩ vừa đạp trên ánh ban mai, đi về phía phủ đệ Ninh Viêm.
Một lúc lâu sau, sắc trời sớm đã sáng rõ, khoảnh khắc đi đến hồ nước trước phủ đệ Ninh Viêm, bước chân của Hứa Thanh bỗng nhiên dừng lại, nhìn qua mặt hồ phía trước, dường như hắn đã tìm được đầu nguồn của sự quen thuộc.
"Có chút giống sư tôn."
Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, đi trên mặt hồ, từng bước quay về phủ đệ Ninh Viêm.
Hắn chưa thấy qua bộ dạng sư tôn lúc còn trẻ, nhưng hai mắt của thiếu niên nọ rất giống sư tôn.
Lúc suy nghĩ này hiện ra trong đầu Hứa Thanh, theo hắn trở về, toàn bộ tu sĩ Phong Hải Quận trong phủ đệ đều đang đợi trong sân, một khắc trông thấy Hứa Thanh, tiếng hoan hô nổi lên sôi trào.
Trong đám người, Ninh Viêm ở đây, còn có Khổng Tường Long và Ngô Kiếm Vu, cùng với Cung chủ Lý Vân Sơn dẫn theo người của Chấp Kiếm Cung ở Phong Hải Quận đi theo Hứa Thanh tới Hoàng Đô.
Tử Huyền cũng trở về, đứng mỉm cười Ở xa xa.
Rõ ràng ngay cả đội trưởng cũng xuất hiện, nguyên bản y đang ôm cổ Ngô Kiếm Vu, không biết nói gì đó, sau khi chú ý thấy Hứa Thanh lập tức nhếch miệng cười một cái.
Bọn họ hoan hộ, là bởi vì thân phận Dị Tiên Lưu của Hứa Thanh hiển lộ, vì hắn luận đạo thắng, lại bởi vì hắn đã chém giết Thất hoàng tử lập uy, càng vì Bạch Tiêu Trác bị diệt vong!
Đối với toàn bộ tu sĩ Phong Hải Quận mà nói, Thất hoàng tử và Bạch Tiêu Trác đều là đại thùi
Nghe tiếng hoan hô, nhìn những người quen thuộc trước mắt, Hứa Thanh có chút hoảng hốt, một ngày một đêm qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, thế cho nên giờ phút này hắn mới ý thức tới, nguyên lai...... Cách ngày luận đạo hôm qua, chỉ có một đêm.
Sau khi đi qua Hạ Tiên Cung, tới trong cổ miếu tràn ngập cảm giác năm tháng và tang thương, hình như thời gian cũng trùm lên cảm giác của Hứa Thanh, khiến cho hắn sinh ra cảm giác mông lung đối với thời gian trôi qua.
Nhưng cảm giác đó rất nhanh bị hắn đè xuống, trên mặt lộ ra nụ cười, hơi khom người vê phía mọi người đang hoan hô.