Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1680 - Chương 1862: Nhị Ngưu Cố Chấp (2)

Chương 1862: Nhị Ngưu cố chấp (2) Chương 1862: Nhị Ngưu cố chấp (2)Chương 1862: Nhị Ngưu cố chấp (2)

Chương 1862: Nhị Ngưu cố chấp (2)

Trong đám người, Khổng Tường Long là người đầu tiên lao ra, vành mắt của gã đỏ lên, đi đến trước mặt Hứa Thanh, vừa muốn cúi bái, Hứa Thanh đã bước tới một tay ôm lấy.

Thân thể Khổng Tường Long hơi dừng lại, sau đó tương tự ôm chặt Hứa Thanh.

"Cảm ơn, cám ơn, cám ơn.... ."

Nội tâm của Lý Vân Sơn bên đó cũng tương tự cuộn trào, đi ra dùng sức cúi đầu ve phía Hứa Thanh.

"Tạ Hứa tôn trảm Bạch tặc, giết Thất hoàng tử, báo huyết cừu của Phong Hải, lão Cung chủ ở dưới suối vàng có biết, nhất định cũng sẽ nhắm mắt!"

Toàn bộ Chấp Kiếm Giả đồng loạt cúi đầu.

Ninh Viêm bái càng sâu, trình độ kích động của gã mặc dù không giống cùng những người khác, nhưng đồng dạng là đạt đến mức tận cùng, Thất hoàng tử chết, Hứa Thanh dương oai, để cho gã vô cùng hưng phấn, nội tâm càng là dâng lên hào hùng.

Hứa Thanh đáp lễ, giữa những tu sĩ Phong Hải Quận vô cùng vui vẻ trong sáng sớm, hắn cất bước về phía Tử Huyền.

Thân ảnh Tử Huyền đứng trong ánh mặt trời, mặt như hoa sen, ánh mắt tựa làn thu thủy, môi giống như điểm chu sa, nhã nhặn lịch sự như kiều hoa trên nước, trên người mặc một bộ váy tím, tư thái nhẹ nhàng tựa như tiên tử hạ phàm, lại như một đóa hoa lan tím nở rộ.

"Tối qua đã đi đâu, tại sao trên người lại dính một chút bụi bặm năm tháng, còn có mùi phấn hoa cỏ thơm?”

Tử Huyền cười nhạt, đôi mắt đẹp quét qua trên người Hứa Thanh.

Hứa Thanh vừa muốn mở miệng, đội trưởng cách đó không xa nghe thấy mấy câu như thế, hai mắt chớp chớp, vội vàng hô to một tiếng.

"Tiểu sư đệ mau tới đây, ta có chuyện quan trọng muốn nói cho ngươi, chuyện cực kỳ lớn!"

Trong lúc nói, y nhanh chóng chạy tới, không đợi Hứa Thanh nói chuyện, một phát bắt được cánh tay Hứa Thanh và lôi kéo hắn rời đi, đồng thời cấp tốc mở miệng về phía Tử Huyền.

"Thượng tiên đệ muội, thời gian của hai ngươi còn dài lắm, không vội ôn chuyện, ta trở về một chuyến không dễ, trước nói đại sự cùng tiểu Thanh cái đã nhé."

Nói xong, đội trưởng giữ chặt Hứa Thanh, nhanh chóng rời khỏi.

Hứa Thanh có chút bất đắc dĩ, bị đội trưởng kéo cánh tay dẫn đi, cho đến khi tới trong một chỗ mật thất, đội trưởng bấm niệm pháp quyết, phong bế bốn phía, lúc này mới nhìn qua Hứa Thanh, vẻ mặt tranh công. "Thế nào tiểu Thanh, thấy đại sư huynh phản ứng nhanh không, ta nói cho ngươi biết, thấy ngươi vừa mới về, trên người lại có mùi phấn hoa cỏ thơm, cách từ rất xa ta đã ngửi được rồi."

"Ngươi ấy nha, vẫn còn quá nhỏ, không có kinh nghiệm, nhớ kỹ lần sau ăn vụng phải lau miệng sạch sẽ!"

"Sư huynh có thể giúp ngươi một lần, không thể mỗi lần đều bắt gặp vừa đúng lúc được."

Hứa Thanh im lặng, nhìn vẻ mặt đắc ý của đội trưởng, hỏi một câu.

"Trong khoảng thời gian này, ngươi đi nơi nào?”

Hứa Thanh vừa hỏi, đội trưởng ngồi nghiêng chân ở một bên, giơ tay lên xuất ra một quả đào, lại ném cho Hứa Thanh một quả táo, vừa ăn vừa ngạo nghễ mở miệng.

"Đương nhiên là đi làm đại sự.

"Ta nói với ngươi nhé tiểu Thanh, tuy rằng bây giờ ngươi oai phong rồi, nhưng đó cũng chỉ là ở Hoàng Đô của nhân tộc mà thôi, đợi đại sự của ta hoàn thành, đó mới thật sự là việc có thể chấn kinh rớt cằm của ngươi."

Hứa Thanh căn bản quá quen thuộc màn này, cũng biết đội trưởng muốn cái gì, vì vậy tiếp nhận quả táo, sau đó lộ ra bộ dạng tò mò.

"Là đại sự gì?”

Đội trưởng cũng lên tinh thần, thân thể nhích tới gần phía trước một chút, thấp giọng mở miệng.

"Trong khoảng thời gian này, ta tới phân tông của Tinh Đế Cực Thượng Tông, chính là chỗ lúc trước ta đi ăn trộm, khi ấy ta không trộm được, nhưng ta không phục, vì vậy ta đã suy nghĩ biện pháp bái nhập vào tông môn này.

"Hiện giờ ta đã thành công lăn lộn thành đệ tử ngoại môn, lập tức sẽ tham gia khảo hạch, ta có nắm chắc khảo hạch thành công, một khi thành công, ta chính là đệ tử nội môn!" "Đến lúc đó, ta hoạt động một chút, có thể tiếp cận tới mục tiêu của tai"

Hứa Thanh nghe vậy, đáy lòng ít nhiều cũng nổi lên một chút hiếu kỳ chân thật, dẫu sao thứ đồ có thể làm cho đội trưởng nghĩ đến như thế, tự nhiên không đơn giản.

"Đại sư huynh, đến cùng ngươi muốn trộm cái gì?"

"Vô tự thạch thư!”

Trong mắt đội trưởng lộ ra tia sáng, bao hàm khát vọng nồng đậm.

"Nữ tử thần bí hôm ấy cũng là trộm đi vật đó, nhìn như nàng thành công, nhưng thực ra có hơi ngốc, chỉ trộm đi xác không, là một viên đá vô dụng mà thôi."

"Ta muốn, chính là chữ bên trong!"

"Vô tự thạch thư?" Hứa Thanh liếc mắt nhìn đội trưởng.

"Đúng vậy, vô tự thạch thư." Đội trưởng cười nhạt.

Hứa Thanh trâm ngâm, nhẹ gật đầu. "Ngươi không hỏi vì sao vô tự thạch thư lại có chữ sao?" Đội trưởng chờ mong.

Đáy lòng Hứa Thanh đã có đáp án, nhưng nhìn bộ dáng đội trưởng, vẫn lựa chọn thỏa mãn sự chờ mong của y, vì vậy theo ý hỏi một câu.

Đội trưởng vô cùng phấn chấn, cười ha ha, thần thần bí bí mở miệng.

"Vô Tự Thạch Thư, đây là bốn chữ, nữ tử ngốc ấy trộm đi xác, nhưng lại không biết bốn chữ nọ đã thành tinh sớm trốn rồi, giấu ở bên trong ngọc giản nào đó của tầng trên Truyền Pháp Các, chỉ cần ta trở thành đệ tử nội môn, sẽ có thể đi một chuyến tới những tầng trên của Truyền Pháp Các, tìm được chúng nó!"

"Mà bốn chữ đó, chính là liên quan đến Thần Vực, mặc kệ là Thần Vực nào, chúng nó đều có hiệu dụng nhất định, vả lại ta đã thám thính được, gần đây Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc cũng muốn tiến hành một lần săn bắn Thần Vực!" Hai mắt Hứa Thanh ngưng tụ lại.

Đội trưởng càng đắc ý hơn.

"Thế nào, thấy ta lợi hại không, bằng không thì tại sao đại sư huynh của ngươi lại hao phí thời gian và tinh lực như thế, nghĩ đủ cách cũng phải trà trộn vào Tinh Đế tông, vì thế ta đã bỏ ra tâm huyết thật lớn đấy"

"Nhưng không sao, hết thảy trả giá đều là đáng giá, một tháng sau chính là khảo hạch, ta nhất định có thể thành công tấn chức đệ tử nội môn, tiếp đó chúng ta đi một chuyến tới Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, vào lúc bọn họ mở ra cuộc săn bắn Thần Vực, lại lẫn vào đó!"

Đội trưởng nói rất chắc chắn, ánh mắt kiên định và vô cùng cố chấp.

"Săn bắn Thần Vực?"

Tâm thần của Hứa Thanh chấn động, đã có nhận thức càng sâu hơn đối với Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, nhưng mà hiển nhiên cái gọi là săn bắn Thần Vực còn có rất nhiều chỉ tiết. "Đợi sau khi ta lấy được, ta sẽ nói rõ chỉ tiết với ngươi." Đội trưởng nói xong ăn hết quả đào trong miệng, đứng dậy võ vỗ bờ mông.

"Ta đi trước đây, lần này trở vê chính là nói trước cùng ngươi một tiếng, ngươi cũng chuẩn bị một chút, tiếp theo..... Chúc ta thành công.

Đội trưởng thở sâu, muốn rời khỏi.

Hứa Thanh do dự, hỏi một câu.

"Đi Truyền Pháp Các cầm ra ngọc giản, khó như vậy sao?"

Đội trưởng vừa nghe lời này lập tức không vui.

"Tiểu Thanh, ngươi nghĩ đơn giản rồi, đây chính là Tinh Đế Cực Thượng Tông, tuy là phân tông nhưng Truyền Pháp Các chính là hạch tâm của tông môn, chỗ đó có lão quái vật tọa trấn lại phòng hộ sâm nghiêm, đồng thời không cho phép người ngoài tiến vào, nếu không ta đã sớm trộm đi rồi, cũng không có phiền toái như vậy.' Hứa Thanh tram ngâm, hắn nghĩ tới Trân Đạo Tắc, vì vậy xuất ra ngọc giản truyền âm, thử truyền ra một đoạn thần niệm cho Trần Đạo Tắc... . Đội trưởng hiếu kỳ.

"Ngươi đang làm gì thế?"

"Đại sư huynh chờ một chút, ta thử xem có thể giúp ngươi hoàn thành sớm hơn hay không." Hứa Thanh bình tính mở miệng.

Đội trưởng sững sờ.
Bình Luận (0)
Comment