Chương 1863: Đồng mẫu (1)
Chương 1863: Đồng mẫu (1)Chương 1863: Đồng mẫu (1)
Chương 1863: Đồng mẫu (1)
“Hoàn thành sớm?”
Đội trưởng hồ nghi đánh giá Hứa Thanh vài lần, sờ lên cái cằm đồng thời theo bản năng móc ra một quả đào, đặt tới trước miệng cắn mấy ngụm.
"Tiểu Thanh, trong khoảng thời gian ta không có ở đây, ngươi đã có tri kỷ ở Tinh Đế hả? Là nữ tu nào? Có xinh đẹp hay không? Dáng người như thế nào? Chẳng lẽ mùi phấn hoa trên người của ngươi, là từ nàng mà đến?”
"Chuyện này ta muốn phê bình ngươi, ngươi phải thời khắc nhớ kỹ, ngươi là sư đệ của ta, ta là Đại sư huynh của ngươi!"
Đội trưởng nói có chút nghiêm túc.
"Cho nên, nếu mà lần sau còn có loại việc như thế, hãy để cho ta tới!"
Hứa Thanh liếc mắt nhìn đội trưởng, hắn vốn dự định báo tình hình thực ra, nhưng bây giờ hắn không muốn nói nữa, vì vậy ngồi tại chỗ nhắm mắt lại và không quan tâm.
Mắt thấy Hứa Thanh như vậy, đội trưởng trừng mắt nhìn, ngồi đối diện Hứa Thanh, tự nói tự nghe.
"Tại sao không nói chuyện, không sao không sao, chuyện này mặc kệ ngươi có thành hay không, đại sư huynh đều khắc ghi tấm lòng của ngươi, ta là thương cho thân thể của ngươi á tiểu Thanh."
Hứa Thanh vẫn nhắm mắt như trước.
Đội trưởng ho khan một tiếng, bày ra một bộ biểu cảm thần bí, thấp giọng nói.
"Tiểu Thanh, ngươi có muốn biết lý do vì sao Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc săn bắn Thần Vực hay không?"
Hứa Thanh mở mắt ra, nhìn về phía đội trưởng.
Đội trưởng đắc ý, vừa ăn quả đào vừa mở miệng.
"Ngươi cũng biết, Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc rất mạnh đúng không, nhưng mà bọn họ vẫn không cách nào làm được giống như nhân tộc trước kia, nhất thống vạn tộc Vọng Cổ."
"Có bốn nguyên nhân."
"Nguyên nhân thứ nhất, đó là bên trong đại lục Vọng Cổ này, còn bốn tộc siêu cấp lớn cường hãn tương tự Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, thậm chí tại bên trong ngũ đại tộc quần, bài danh của Viêm Nguyệt cũng chỉ đứng thứ ba mà thôi.'
"Nguyên nhân thứ hai, là tập tục cùng với phương thức sinh tôn của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, số lượng tộc nhân của bọn họ không nhiều lắm, địa vực lại quá lớn, cho nên phần lớn sống du mục là chủ yếu, lấy phương thức thực dân, nô dịch rất nhiều tộc quân chiến đấu vì bọn họ."
"Nguyên nhân thứ ba, là ba tôn Thần Linh Nhật Nguyệt Tinh, mỗi một Thần Linh đều có Thần điện của chính mình, ảnh hưởng thế tục, khiến cho bên trong Viêm Nguyệt cũng không phải là thống nhất, mà phân ra ba cỗ thế lực, bên trong đấu tranh rất kịch liệt."
"Trong Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, tầng thứ tối cao chính là Thần Sơn, chỗ đó cũng là tổng bộ ba Thần điện, Thần Thành được kiến tạo vờn quanh Thần Sơn, là nơi chí cao vô thượng trong Viêm Nguyệt."
"Tiếp theo chính là ba khu vực đại trướng ti quyên, lấy Thần Sơn làm trung tâm, tạo thành thế chân vạc trong toàn bộ vực..'
"Nguyên nhân thứ tư, đó là tuy rằng Viêm Nguyệt Huyên Thiên tộc có ba vị Thần, nhưng so sánh những tộc mạnh khác mà nói, tổng thể thực lực của tộc này hơi có vẻ không bằng, cho nên trong vô số năm qua, vì để cường thịnh, Viêm Nguyệt có truyền thống săn bắn, giống như nuôi cổ để bồi dưỡng tộc nhân, cứ như thế tạo thành dân phong bưu hãn, đồng thời cũng tôn trọng cường giả."
"Bọn họ càng định ra ngày hội 60 năm săn bắn một lần, mà hội săn bắn của bọn họ, những tộc nhỏ yếu khác sớm đã không đáp ứng đủ, vì vậy vào nhiêu năm trước, bọn họ đã khóa chặt mục tiêu vào Thần Vực."
"Đồng thời vào lúc đại săn bắn mỗi giáp một lần, sẽ do ba vị Thần ra tay xé mở một chỗ cửa vào Thần Vực, để cho tộc nhân tiến vào trong đó, săn bắn sinh linh trong Thần Vực."
Đội trưởng nhìn về phía Hứa Thanh.
Hứa Thanh trâm ngâm, hắn cũng là lần đầu nghe nói những chuyện này, mà dưới từng câu từng chữ của đội trưởng, hắn cũng có thêm càng nhiều nhận thức hơn vê sự cường hãn của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc.
Lại nhìn nhân tộc bây giờ, Hứa Thanh trâm mặc.
Đội trưởng ăn xong quả đào trong tay, lại lấy ra một quả rồi tiếp tục mở miệng.
"Hiện giờ ngươi biết tại sao có sự tình săn bắn Thần Vực rồi chứ, mặt khác, ta nghe nói mỗi một lần Viêm Nguyệt tộc mở đại săn bắn, sau khi trải qua nhiều khâu khảo hạch, vị nào giành chiến thắng cuối cùng, sẽ được Thần Sơn ban cho một cái danh xưng chí cao."
"Huyền Thiên Tướng!"
Ánh mắt của Hứa Thanh ngưng tụ lại.
Trong mắt Đội trưởng cũng lộ ra một tia mê mẩn.
"Ta có một đời đã từng tham gia trận đại săn bắn của bọn họ, đáng tiếc trong quá trình đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nếu không ta cũng có thể lăn lộn được cái thân phận Huyền Thiên Tướng."
"Không phải tộc nhân Viêm Nguyệt tộc cũng có thể?" Hứa Thanh hỏi một câu.
Đội trưởng gật đầu.
"Mặc kệ là bổn tộc Viêm Nguyệt hay tộc phụ thuộc khác, hoặc là những tu sĩ ngoại tộc đường xa mà đến, chỉ cần được ban cho cho tư cách, đều có thể tham dự đại săn bắn, nhưng từ xưa đến nay, những Huyền Thiên Tướng xuất hiện, tất cả đều là tu sĩ bổn tộc Viêm Nguyệt." "Kế hoạch lần này của ta, là mượn nhờ cơ hội đại săn bắn của Viêm Nguyệt, lẫn vào bên trong Thần Vực bị mở ra.... -"
Đội trưởng liếm liếm bờ môi, ngẩng đầu nhìn vê phía cánh cửa lớn của mật thất.
"Tiểu Thanh, hình như vị nhân tình của ngươi không được rồi, ta đã chờ rất lâu, ngươi có tin tức gì chưa?”
"Đây chính là Truyền Pháp Các, lão quái vật trong đó tu vi kinh người, cảm giác càng là vô cùng nhạy cảm, mỗi lần ta tới gân đều giống như bị vô số cây kim đâm vào linh hồn, nhân tình của ngươi, chẳng lẽ nàng có thể giúp ta bắt đi lão quái vật hay sao?”
Đội trưởng gặm quả đào trong tay một cái, chú ý đến trên người Hứa Thanh.
"Điều này cũng không thực tế, lão quái vật nọ không thể nào rời khỏi Truyền Pháp Các, chẳng lẽ nàng có thể trực tiếp dẫn ta đi vào? Nếu như không được ta vấn là phải nhanh chóng trở về mới tốt." Hứa Thanh mặt không cảm xúc, nhìn về phía cửa lớn.
"Đã đến."
"Hả?"
Đội trưởng hiếu kỳ, vừa muốn mở miệng, nhưng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Chấp Kiếm Giả, báo cho Hứa Thanh biết là có người cầu kiến.
"Mời lão tới đây."
Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng.
"Ai thế?" Đội trưởng hiếu kỳ và trông mong nhìn qua cửa lớn, lúc có chỗ cảm giác, trong phòng truyền tới tiếng gõ cửa bên ngoài.
Hứa Thanh giơ tay vung lên, cánh cửa mở ra, phong ấn bốn phía lộ ra một cửa vào, một thân ảnh lão giả hiển lộ ở ngoài cửa, một bước tiến vào trong mật thất.