Chương 1865: Cổ Việt Khánh Ky (1)
Chương 1865: Cổ Việt Khánh Ky (1)Chương 1865: Cổ Việt Khánh Ky (1)
Chương 1865: Cổ Việt Khánh Ky q)
Trên trận pháp ngoài Hoàng Đô, tràn ngập mùi máu tươi đậm đặc, đó là khí tức trên thân đám quân sĩ đang đứng.
Nồng đậm vô cùng, lắng đọng trên khôi giáp, trên làn da, bên trong máu thịt, cả trong linh hồn của bọn họ, tất cả hội tụ cùng một chỗ rồi lan tràn khắp bát phương, kinh thiên động địa.
Bầu trời biến sắc, gió giục mây vần, vào thời khắc này màn trời cũng bị khí tức của bọn họ che phủ, trở lên lờ mờ, càng có từng đạo sấm sét và tia chớp lăng không hiện ra, vạch phá phía chân trời.
Trong một cái chớp mắt, trùng lặp cùng tiếng chuông Hoàng Đô, vang vọng trong tâm thần của tất cả mọi người.
Trong đại quân trở về, người có tu vi yếu nhất cũng là Nguyên Anh, vả lại đều không phải là hạng người bình thường, riêng bản thân vốn giết chóc kinh khủng, quanh năm đóng giữ ở biên cương, trấn thủ Thiên Môn của nhân tộc.
Nhân sinh của bọn họ không giống với đa số tu sĩ bên trong Hoàng Đô, quá nhiều tu sĩ đã cả giáp rồi chưa trở về nhà.
Vì vậy quanh năm chinh chiến cùng hờ hững đối với tử vong, khiến cho trên khuôn mặt của bọn họ tạo cho người ta một loại cảm giác chết lặng.
Nhưng càng như vậy thì sát ý lại càng kinh người, giống như trở thành bản năng, dù là đứng trước Hoàng Đô, cũng không thể áp chế.
Hình như trong lòng của bọn ho. . . . Ngay cả hoàng quyền cũng không trọng yếu như vậy, thứ duy nhất khiến cho bọn họ xuất hiện gợn sóng, chỉ có. . . chiến kỳ của quân đội tung bay phía trước.
Cờ có hai loại, một màu vàng óng ánh, thêu hai chữ Cổ Việt.
Một cờ đen nhánh, nét chữ giống như dùng máu tươi bôi lên, hai chữ Trấn Viêm.
Tôn hiệu của đệ nhất Thiên Vương nhân tộc, chính là Trấn Viêm.
Dưới chiến kỳ là Ngũ hoàng tử với một thân áo giáp đen, thần sắc của gã bình tính, ngóng nhìn Hoàng Đô xa xa, gã đã rời khỏi nơi đây được 17 năm rồi.
"Cảnh còn người mất."
Ngũ hoàng tử nhẹ giọng thì thào, sau khi Hoàng Đô truyền ra tiếng chuông vang thứ chín, cửa Đông chậm rãi mở ra, phần lớn quan viên của Hạ Huyền Ngũ Cung đều xuất hiện, ra ngoài nghênh đón, khom người cúi đầu về phía Ngũ hoàng tử.
"Cung nghênh Ngũ hoàng tử!"
Càng có Tứ hoàng tử mặc hoàng bào tứ trảo đi ra ở giữa.
Gã tiếp nhận ý chỉ của Nhân Hoàng, thay Hoàng tộc nghênh đón Ngũ đệ của mình quay về, giờ phút này trên mặt hiện lên vẻ nghiêm túc, đi đến cách đại quân Ngũ hoàng tử ngàn trượng, cao giọng mở miệng.
"Cổ Việt Khánh Ky, nghe chỉ."
Lời này vừa ra, Ngũ hoàng tử ngồi trên đầu hắc long dịch chuyển ánh mắt khỏi Hoàng Đô, rơi vào trên người Tứ hoàng tử, thân thể nhoáng một cái, rời khỏi tọa ky, quỳ một chân xuống.
Đại quân sau lưng động tác chỉnh te, toàn bộ quỳ bái theo.
Tứ hoàng tử khẽ gật đầu, vung tay phải lên, lấy ra một cuốn hoàng bảng.
"Hoàng ngũ tử Khánh Ky, trấn thủ biên cương có công, võ phong có đức, kiêm tư huyền thần, tuấn tú chăm học, thông minh tài năng có đủ."
"Vâ quốc quân, rất cung kính; về phụ mẫu, rất hiếu thuận; về huynh đệ, rất thân; về thế hệ tử tôn, rất chính; về nô bộc, rất uy. Rất có phong phạm của chính phụ, như là cái bóng của trẫm."
"Hôm nay ban thưởng hoàng ngũ tử Khánh Ky, có thể thiết lập quan thuộc ở vương phủ, hộ vệ thêm vạn người, khâm thử”
Một khắc đọc xong, Ngũ hoàng tử đứng lên, quân sĩ phía sau cũng tương tự trâm mặc đứng theo.
"Chúc mừng Ngũ đệ. Trên mặt Tứ hoàng tử không hề có vẻ nghiêm túc, mà lộ ra nụ cười ấm áp.
"Phụ hoàng đang đợi ngươi, còn không đi khấu tạ hoàng ân?"
Ngũ hoàng tử mặt không cảm xúc, không có bất kỳ đáp lại mà đi thẳng về phía trước, lúc đi ngang qua bên cạnh Tứ hoàng tử, cũng không thèm liếc mắt nhìn, tiến vào cửa Đông, bước lên cầu vồng.
Về phần quân sĩ sau lưng thì trực tiếp hạ trại trên trận pháp.
Một màn này khiến Tứ hoàng tử khẽ cau mày, nhưng rất nhanh trên mặt lại xuất hiện nụ cười, dứt khoát đi theo phía sau Ngũ hoàng tử, tiến về hoàng cung.
Toàn bộ thân vệ trên cầu vồng sau khi nhìn thấy Ngũ hoàng tử, đều hơi cúi đầu bày tỏ tôn kính.
Mà bây giờ dưới cầu vồng cũng hội tụ trăm họ ở Hoàng Đô, từng người nhìn qua Ngũ hoàng tử đi bên trên câu, không biết là ai hoan hô đầu tiên, rất nhanh tiếng hô đông đảo, âm thanh rất lớn, truyền khắp bát phương.
Người không biết rõ tình hình, tất nhiên sẽ tưởng rằng có đại quân chiến thắng trở về, hoặc là Thái Tử xuất hành, cái loại dân tâm này là rõ ràng nhất.
Ngũ hoàng tử dừng bước chân lại, nhìn đám người, tram mặc mấy hơi thở, sau đó khom người cúi đầu với trăm họ rồi mới tiếp tục đi.
Cho đến một đường đi hết cầu vồng, đứng trước đại môn của hoàng cung, Ngũ hoàng tử nhìn qua mười một cây hương cực lớn đứng sừng sững ở đó, nhất là nhìn qua khu vực chính giữa thiếu đi mất một cây.
Trên mặt của gã hiện ra một tia bi thương.
"Lão Thất chết, mọi người chúng ta cũng thật bất ngờ, lúc đó đệ ấy đã yêu cầu lấy Vấn Tiên Chung tự chứng nhận, nhưng...
Giọng nói ôn hòa truyền đến từ sau lưng Ngũ hoàng tử, ngữ khí lộ ra vẻ tiếc nuối.
Chính là Tứ hoàng tử, gã ta lắc đầu đi tới, đứng song song cùng Ngũ hoàng tử.
Ngũ hoàng tử trâm mặc, rời ánh mắt khỏi từ chỗ cây hương đệ đệ mình biến mất, nhìn về bên trong đại môn, nơi cuối cùng của quảng trường, tới từng đoạn bậc thang trong cung điện mênh mồng.
"Vào đi thôi, phụ hoàng cùng với toàn bộ đại thân, Thiên Hầu, Thiên Vương, Vực Tôn, đều ở bên trong."
Tứ hoàng tử nhẹ nhàng nói.
"Thu hồi tâm tư của ngươi." Ngũ hoàng tử bình tĩnh mở miệng.
Đây là lần đầu tiên gã nói chuyện cùng Tứ hoàng tử từ sau khi trở lại Hoàng Đô.
"Lão Thất chết, là chuyện của ta, không cần ngươi tới quạt gió."
"Vâ phần an bài trăm họ dưới cầu hoan hô, càng là ngây thơ."
"Ta không phải chiến thắng trở về, mà phụ hoàng cũng đang chính trực tráng niên, sẽ không dễ dàng nổi lên ý niệm nghi ky, ngươi cũng tốt, những người khác cũng được, ít bày mấy trò mèo này, không xứng với thân phận."
Ngũ hoàng tử nói xong, ngẩng đầu cất bước đi nhanh về phía hoàng cung.