Chương 1891: Tinh Viêm thần sứ (1)
Chương 1891: Tinh Viêm thần sứ (1)Chương 1891: Tinh Viêm thần sứ (1)
Chương 1891: Tinh Viêm thân sứ (1)
Nội vực Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, đệ bát vực.
Mỗi một lần đại săn bắn mở ra, đều là sự kiện trọng đại của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, chẳng những mỗi tộc phụ thuộc đều tham dự, cũng có những tu sĩ ngoại vực dưới cơ duyên xảo hợp thu được tư cách, Hứa Thanh chính là như thế.
Cho nên tổng thể số lượng người tham dự cũng không phải là cố định.
Nhưng số lượng cấm sơn lại chỉ có hạn. Vì vậy tuyệt đại đa số tu sĩ muốn thu hoạch cấm sơn để vượt qua kiểm tra, sẽ gặp phải khó khăn lớn hơn, dẫu sao ít nhất cũng phải có được ba ngọn núi mới tính phù hợp với yêu cầu cơ bản.
Kể từ đó, tất cả những người tham dự chỉ có thể không ngừng tranh đoạt lẫn nhau, như vậy mới có thể điệp gia số lượng cấm sơn của bản thân, đạt tới số lượng vượt qua tiêu chuẩn kiểm tra cơ bản.
Nhưng tiêu chuẩn cơ bản không phải là thứ mà Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc mong muốn.
Bọn họ muốn là cường giả, thế nên vì khiến cho tranh đoạt trong đó trở lên càng kịch liệt hơn, dưới sách lược dưỡng cổ của Viêm Nguyệt Huyên Thiên tộc, đã xuất hiện chuyện mà Hứa Thanh cùng với đội trưởng nghe nói.
Mở ra một số cấm khu đặc biệt.
Trong khâu săn bắn thứ nhất, sẽ lần lượt có một số tộc quần phụ thuộc cùng với hạng người quyền quý ở dưới tam đại tư quyền của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, dựa theo yêu cầu của Thần điện, lựa chọn vào thời gian đặc biệt, mở ra cấm khu trong lãnh địa của bản thân, cho phép toàn bộ người tham dự tiến vào.
Vả lại không thể xen vào những người tham dự săn giết và tranh đoạt, phải lấy đề xướng là chủ yếu.
Mà những cấm khu được mở ra đó, lập tức giống như từng vòng xoáy xay thịt, không ngừng xuất hiện bên trong các vực của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc.
Bọn họ dùng cách này để không ngừng thúc đẩy khâu đại săn bắn thứ nhất, cho đến khi lựa chọn ra thiên kiêu trong thiên kiêu.
Nhưng bởi vì địa lý cùng với thời gian đi tới khác biệt, cho nên sau khi những cấm khu đặc biệt đó mở ra, rất khó xuất hiện tình trạng lập tức có toàn bộ người tham dự tràn vào.
Bình thường mà nói, đều là những người tham dự đi ngang qua gan đó biết được rồi hội tụ đến, số lượng có nhiều có ít.
Giờ phút này ở phía Tây Bắc của đệ bát vực, có một cái vòng xoáy xay thịt như vậy, được một vị quyền quý của Viêm Nguyệt nơi đây tuyên bố mở ra. Nơi đây vốn bị phong ấn, có thể nhìn thấy tầng ngoài bị một màn hào quang màu vàng bao phủ hết thảy, khiến cho bên trong trở thành lĩnh vực cá nhân.
Cấm khu bên trong cực lớn, chiếm trọn vẹn địa phận của cả nửa châu, dị chất nồng đậm tới mức hóa thành thành Sương mù.
Phạm vi bao trùm bao la, đồng thời cấp độ dị thú trong đó cũng rất cao, vả lại nhìn bộ dạng của nó, dường như cấm khu này cách tự động tấn thăng làm cấm địa cũng không phải rất xa.
Từ xa nhìn tới, bên trong cấm khu có từng mảnh rừng rậm, từng con sông đơn độc, từng thôn xóm quỷ dị, cũng có từng tòa cấm sơn sừng sững động trời.
Mà giữa không trung trên đỉnh núi cao nhất, còn có một tòa cung điện vàng son lộng lẫy nổi lơ lửng.
Bên ngoài cung điện chạm khắc hai hàng pho tượng, chỗ sâu nhất đặt một chiếc tọa y cực lớn, có một thân ảnh cao lớn một tay chống trán, đang nghỉ ngơi trong đó.
Thoạt nhìn thì đây là một vị nam tử trung niên, toàn thân lóng lánh kim quang, khí thế hùng vĩ, chấn động Uẩn Thần rất rõ ràng, giống như có thể trấn áp thế giới.
Gã, chính là một trong quyền quý của Viêm Nguyệt, cũng là người sở hữu cấm khu nơi đây.
Hôm nay gã tuân theo mệnh lệnh của Thần điện, mở ra cấm khu của mình, đồng thời gã cũng có chút hứng thú đối với đám thiên kiêu lần này.
Cho nên gã đã đích thân đến đây, muốn nhìn xem bên trong cấm khu của mình, có xuất hiện hạt giống tốt nào không.
Mặt khác, cũng có một chút quy tắc ngầm các phương đều thầm đồng ý, gã trở ngại phương diện tình cảm nên cũng phải tới an bài một chút.
Dưới mắt theo canh giờ đã đến, vị quyền quý Viêm Nguyệt đó hơi mở hai mắt ra, khẽ hít một hơi.
Một hơi hút tới, thiên địa lập tức biến sắc, gió giục mây vần, màn hào quang màu vàng bao phủ trên cấm khu chốc lát tan vỡ, chia năm xẻ bảy.
Sau đó lại hóa thành sương mù màu vàng, từ bốn phương tám cuộn mình về phía cung điện của quý tộc Viêm Nguyệt.
Ngay lập tức xoắn tới rồi chui vào bên trong, bị gã hút vào trong miệng.
"Cấm khu đã mở ra, các tiểu tử, hãy biểu diễn thật tốt."
Tên quý tộc Viêm Nguyệt nhàn nhạt mở miệng, giọng nói như thiên lôi, bát phương nổ vang.
Theo âm thanh vang vọng, sau một khắc bốn phía quanh cấm khu lần lượt xuất hiện từng đạo thân ảnh thiên kiêu các tộc Viêm Nguyệt, mỗi người đều triển khai tốc độ cao nhất, gào thét bay đến.
Từ các phương hướng bất đồng lao vào trong cấm khu.
Trong khoảng thời gian ngắn, cạnh tranh kịch liệt lập tức xuất hiện trong tòa cấm khu này.
Trong đó, mặc kệ là chém giết tranh đoạt hay là tử vong, đủ loại sự tình, người ngoài đều sẽ không tham dự, vị quý tộc của Viêm Nguyệt nọ cũng chỉ ngồi trong cung điện xem bọn họ trình diễn.
Mà rất nhanh, bên trong đã xuất hiện thương vong.
Dẫu sao không phải tất cả mọi người đều lựa chọn đi đến cấm sơn trước, bởi vì đánh chết lẫn nhau cũng tương tự có thể thu được cấm sơn, mà săn bắn những người khác, tự nhiên đơn giản hơn so với việc đi giành với một đám người.
Nhưng mà hết thảy gợn sóng đều bị giấu ở bên trong cấm khu, nhìn từ bên ngoài thì tòa cấm khu này tựa như một cái hắc động, cắn nuốt hết thảy, không có bất kỳ âm thanh cùng chấn động nào tran ra.
Hoàn toàn yên tĩnh.
Thời gian trôi đi, rất nhanh đã qua bảy ngày, mỗi một ngày đều có người tham dự đại săn bắn chạy đến, tan biến bên trong cấm khu, cũng có người lựa chọn rời khỏi.
Nhưng mà kỳ dị chính là, số lượng cấm sơn bên trong vẫn không có biến hóa quá lớn.
"Có chút không thú vị lắm."
Trong tòa cung điện lơ lửng trên cấm khu, tên quý tộc Viêm Nguyệt xem cuộc vui nọ hà hơi một cái, lắc đầu.
Cùng lúc đó, ngay khi tên quý tộc Viêm Nguyệt nọ cảm giác trò vui thật chán, trên màn trời trăm dặm bên ngoài cấm khu, thân ảnh của Hứa Thanh cùng với đội trưởng gấp rút chạy đến.
Bọn họ một đường không hề dừng lại, rốt cuộc sau bảy ngày đã tiếp cận tới mục đích lần này.