Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1710 - Chương 1892: Tinh Viêm Thần Sứ (2)

Chương 1892: Tinh Viêm thần sứ (2) Chương 1892: Tinh Viêm thần sứ (2)Chương 1892: Tinh Viêm thần sứ (2)

Chương 1892: Tinh Viêm thân sứ (2)

Mà cấm sơn trên đỉnh đầu của Hứa Thanh cũng từ hai tòa biến thành ba tòa.

Hiển nhiên trên đường đến cũng có những thu hoạch khác.

"Có hơi chậm."

Hứa Thanh thì thào trong long, thời gian tới chậm, vậy tốc độ thu hoạch cấm sơn cũng sẽ chậm, Hứa Thanh cảm thấy trừ phi mình có thể thu hoạch lớn một vố, bằng không muốn lấy được 100 ngọn núi sợ là không đủ thời gian.

Nghĩ tới đây thì Hứa Thanh ngẩng đầu, ngưng mắt nhìn tới cấm khu yên tĩnh xa xa, trong mắt lóe lên hàn mang rồi gào thét lao đi, đội trưởng nối gót theo sau, trên mặt lộ ra một tia chờ mong.

Cứ như vậy, một nén nhang sau rốt cuộc hai người bọn họ đi tới biên giới cấm khu, một khắc bước vào cấm khu, dị chất sương mù lập tức xoắn tới, bao phủ thân ảnh của hai người vào bên trong.

Trong sương mù, khí tức của Hứa Thanh cũng theo đó cải biến, ẩn nấp đi.

Động tác của hắn không hề phô trương, mà lặng lẽ tiến về phía trước, mỗi một lần thân ảnh hiển lộ đều dung nhập vào trong hoàn cảnh rừng rậm bốn phía.

Loại phương pháp đi về phía trước này, đã là bản năng của Hứa Thanh.

Hắn đã sinh sống trong cấm khu quá lâu, cũng giao tiếp rất nhiều, cho nên đã dưỡng thành thói quen như thế.

Mà sau khi bước vào cấm khu, dưới lực lượng bên ngoài ảnh hưởng, cấm sơn của hắn đã thu nhỏ lại vờn quanh trên đỉnh đầu, tương tự như lúc ở bên Huyền Nguyệt phường.

Nhìn thân ảnh Hứa Thanh lặng lẽ tiến về phía trước, trong mắt của đội trưởng lộ ra một tia kỳ dị, đây cũng không phải là lân đầu tiên y nhìn thấy Hứa Thanh đi như vậy trong cấm khu, nhưng lúc này y càng quan sát cẩn thận hơn. Dan dần thân thể di chuyển cũng theo đó cải biến, rất nhanh đã học được một chút phương pháp của Hứa Thanh, cùng Hứa Thanh lặng lẽ âm thầm nhảy lên từng nhánh cây trong cấm khu tiến về phía trước.

Loại phương thức đó, khiến cho bọn họ trên trình độ nhất định ẩn nấp trong chỗ tối, không dễ dàng bộc lộ với kẻ khác.

Hứa Thanh vừa bay nhanh cũng vừa phát giác được, ảnh hưởng của nơi đây đối với thần thức rất lớn, toàn lực tản thân thức ra cũng chỉ có phạm vi mấy trăm trượng.

Đối với tu sĩ đã quen với việc thần niệm quét qua bát phương lập tức thấy rõ mà nói, giờ phút này khó tránh khỏi có cảm giác hạn chế.

Về phần Tiểu Ảnh, nó vẫn đang ngủ say, tạm thời không cách nào hỗ trợ.

Nhưng cảm giác của Hứa Thanh khá tốt, cộng với quen thuộc đối với cấm khu khiến cho hắn có thể thông qua cỏ cây bốn phía thu hoạch được rất nhiều tin tức, đạt tới hiệu quả có tâm mắt gián tiếp.

Cho nên Hứa Thanh vừa di chuyển trên đường cũng vừa quan sát bốn phía, chú ý tới cỏ cây và dị thú nơi đây, cũng chú ý tới day núi nơi xa cùng với cung điện màu vàng lơ lửng giữa không trung.

"Cung điện nọ có một cảm giác không hợp nhau cùng với nơi đây, đại khái khả năng chính là chỗ ở của quý tộc Viêm Nguyệt, xem ra vị nhân vật lớn đó của Viêm Nguyệt cũng là người mê xem trò vui."

Đội trưởng thấp giọng truyền âm.

"Tiểu Thanh à, trong bảy ngày qua nơi đây nhất định đã chết không ít người, ta ngửi thấy được mùi máu tươi rất đậm."

Hứa Thanh gật đầu, đảo mắt nhìn qua một vài hoa cỏ trên mặt đất bốn phía, bên trong có một loại tên là Huyết Linh Thảo, trạng thái sinh trưởng đặc biệt tốt. Loài cỏ này hấp thu mùi tử vong mà sinh, ở đâu có tử vong là cành lá của chúng nó sẽ nghiêng về phía đó.

Mà trong khoảnh khắc Hứa Thanh nhìn lại, Huyết Linh Thảo đầy đất lập tức khẽ động, cành lá đồng loạt chỉ ve một phía, nhanh chóng nhúc nhích giống như đang hấp thu.

Bên trong thân thức của Hứa Thanh không hề có báo hiệu gì, nhưng hắn phát hiện lệnh bài Nê Hồ Ly cho mình có chút chấn động, hắn như có điều suy nghĩ, dừng bước chân lại và thuận thế ẩn nấp ở một bên.

Đội trưởng bên đó cũng ngồi xổm xuống trên một nhánh cây, hóa thành một con nhuyễn trùng không thấy tung tích.

Nửa nén hương sau, mơ hồ có tiếng rít từ đăng xa truyền đến.

Hứa Thanh nheo hai mắt lại, lặng lẽ chờ đợi.

Không lâu sau, một đạo thân ảnh bay nhanh xuất hiện trong tâm mắt của Hứa Thanh.

Kẻ này là một thanh niên bổn tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên, tu vi Linh Tàng, nhưng rõ ràng bất ổn, hiển nhiên trên người có thương tích, vẻ mặt càng là uể oải, khóe miệng còn dính máu tươi.

Trong mắt của gã còn có lo lắng, sau khi đến gần chỗ Hứa Thanh nấp kín, gã dừng thân thể lại, lập tức xem xét gân đó nhưng không thu hoạch được gì, vì vậy càng tỏ ra lo lắng hơn, vừa muốn mở miệng nói gì đó.

Nhưng vào lúc này, xa xa bỗng truyền đến một tiếng vang bén nhọn như xuyên kim liệt thạch, ngoài ra còn có cảm giác lửa cháy mạnh xuất hiện, trong nháy mắt tiếp theo, một đạo thân ảnh màu đỏ với biển lửa vòng quanh gào thét lao đến.

Càng có một giọng nói âm lãnh vang vọng nơi đây.

"Khâu Tước Tử, nếu như ngươi đã để ta gặp phải, như vậy thù cũ lúc trước cũng nên tính toán rồi, ngươi còn có thể trốn tới chỗ nào?"

Theo lời nói truyền ra, thân ảnh của tên tu sĩ đến sau dừng lại giữa không trung, tương tự cũng là thanh niên và là người Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, nhưng lửa cháy trên người rất mạnh, Hứa Thanh chưa từng gặp qua tình trạng như thế trên người tu sĩ bổn tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc khác.

Thình lình trên đỉnh đầu của gã còn có hai tòa cấm sơn đang vờn quanh.

"Thù cũ!" Người thanh niên tên Khâu Tước Tử bị đuổi giết nghe đến câu đó, trong mắt lộ ra phẫn nộ.

"Việc giữa ta và ngươi, năm đó ai có oán đối với ai, trong lòng ngươi cũng biết rốt”

Nói xong câu đó, Khâu Tước Tử khom người cúi đầu về bốn phía, vẻ mặt thành kính, lớn tiếng mở miệng.

"Tinh Viêm Thần điện Hạ Trầm Linh Tư quyền trướng tiên thập trưởng Khâu Tước Tử, cung nghênh Tinh Viêm thần sứt

Gã vừa nói như vậy, sắc mặt của tên tu sĩ Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc truy sát lập tức biến đổi, mạnh mẽ nhìn về bốn phía.

Bốn phía im lặng, không có bất cứ ba động gì truyền đến.

Một lát sau, sắc mặt của Khâu Tước Tử có chút trắng bệch, còn tên tu sĩ Viêm Nguyệt truy sát lại khẽ cười một tiếng.

Cùng lúc đó, trong cung điện màu vàng giữa không trung, vị một quý tộc Viêm Nguyệt dùng tay chống trán mở hai mắt ra, lộ ra một tia hứng thú.

"Có chút ý tứ.'

Nói xong, gã giơ tay lên nhẹ nhàng chỉ một ngón về chỗ Hứa Thanh ẩn thân bên trong cấm khu.
Bình Luận (0)
Comment