Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1711 - Chương 1893: Minh Nam Thế Tử (1)

Chương 1893: Minh Nam Thế tử (1) Chương 1893: Minh Nam Thế tử (1)Chương 1893: Minh Nam Thế tử (1)

Chương 1893: Minh Nam Thế tử (1)

Hứa Thanh không muốn ra mặt.

Tuy rằng lệnh bài Nê Hồ Ly cho hắn không ngừng rung động lắc lư và phát nhiệt nóng lên, nhưng Hứa Thanh vẫn lựa chọn bỏ qua, hơn nữa còn tăng thêm che lấp.

Đối với người không liên quan, hắn không có nghĩa vụ cũng không cần phải tham dự vào.

Về phân Thần sứ theo như lời đối phương nói, Hứa Thanh đã thành thói quen.

Từ lần đầu tiên ngụy trang thành Thần ở Thánh Lan đại vực, hình như hắn đã có liên hệ không hiểu được cùng cái thân phận Thần sứ này, Tế Nguyệt đại vực là như vậy, bây giờ đến Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc cũng xuất hiện tình huống cùng loại, Hứa Thanh thấy không có gì ngoài ý muốn. Dau sao, đúng là hắn đang cầm lệnh bài Nê Hồ Ly đưa cho.

Nhưng mà, đối với tên tu sĩ Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc toàn thân tràn ra lửa nóng và đỉnh đầu có hai tòa cấm sơn ở trước mắt, Hứa Thanh vẫn có chút động tâm.

Cho nên nguyên bản kế hoạch của hắn, là đợi hai người bọn họ kết thúc tranh đấu, mình lại ra tay cầm lấy cấm sơn.

Nhưng theo vị quý tộc Viêm Nguyệt trong cung điện nọ chỉ một ngón tay, hết thảy ý nghĩ đều đã bị cưỡng ép cải biến.

Một ngón tay hạ xuống, trong lúc im hơi lặng tiếng, che lấp của Hứa Thanh cùng với đội trưởng lập tức bị xóa đi.

Thân thể đội trưởng khôi phục từ trạng thái nhuyễn trùng thành hình người, ngồi xổm trên nhánh cây, lẩm bẩm mấy câu trong đáy lòng.

Mà thân thể của Hứa Thanh bên đó cũng từ trạng thái trong suốt biến thành ngưng thực, đứng dưới tán cây, thần sắc nhìn như bình tĩnh và rất thong dong, nhưng trên thực tế nội tâm của Hứa Thanh đang ầm ầm gon sóng.

Cái loại cảm giác bị người cưỡng ép bắt được này, khiến cho hắn càng cảnh giác hơn.

Mà bọn họ hiển lộ, cũng khiến cho nội tâm của hai vị tu sĩ bổn tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên riêng phần mình chấn động, hết sức căng thẳng.

Tư cách một phương trong hoàn cảnh xấu, tốc độ phản ứng của Khâu Tước Tử tự nhiên nhanh hơn, sau khi nhìn thấy Hứa Thanh cùng đội trưởng, hô hấp của gã dồn dập, lập tức khom người cung kính cúi đầu.

"Bái kiến Thần sứ!"

Thời điểm này, bất kể trước mắt là nhân tộc hay là bổn tộc đều không quan trọng, quan trọng là ... Thân phận của đối phương, gã đã thông qua cảm ứng để xác định việc đó. Đối với gã mà nói, thân phận của đối phương có thể cứu mạng mình.

Đây mới là trọng điểm.

Theo gã cung kính cúi đầu, tên tu sĩ truy sát đến cách đó không xa tương tự biến đổi sắc mặt, nhưng Thần điện khác biệt làm gã ta không cách nào phát hiện chuẩn xác giống như Khâu Tước Tử, nhất là dưới tình huống Hứa Thanh còn cố ý che lấp.

Mặt khác, thân phận nhân tộc của Hứa Thanh cùng đội trưởng cũng khiến cho đáy lòng của gã ta dâng lên nghi ngờ mãnh liệt.

Gã chưa bao giờ thấy qua, cũng chưa từng nghe nói, trong Tinh Viêm thần điện tôn tại Thần sứ nhân tộc, đối với Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc mà nói, tuyệt đại đa số tộc quần trong Đại lục Vọng Cổ, đều là hạ tộc.

Nhân tộc cũng nằm trong đám đó.

Nếu như thật sự có hạ tộc trở thành Thần sứ, tất nhiên sẽ khiến người khác chú ý.

Còn nữa chính là, ba tòa cấm sơn trên đỉnh đầu Hứa Thanh cũng đã chứng minh một ít chuyện khác, nếu như thật sự là Thần sứ, làm sao có thể tới tham gia đại săn bắn.

Nhưng gã ta không muốn đi đánh bạc.

Mặc kệ sự thật là như thế nào, hai chữ Thần sứ vẫn khiến cho nội tâm của gã nổi lên kiêng kị, vì vậy gã lui về phía sau một chút, nhìn chằm chằm Hứa Thanh, ánh mắt lập lòe.

Muốn bỏ qua việc đánh chết Khâu Tước Tử, nhưng lại không cam lòng.

Tiếp tục ra tay lại không xác định.

Một màn này, rơi vào trong mắt đội trưởng, khiến y cảm thấy rất thú vị, hai tên Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc trước mắt, một tên bái, một tên do dự.

"Bầu trời còn có người xem náo nhiệt.....'

Đội trưởng ngẩng đầu, ánh mắt quét qua cung điện giữa không trung.

Hứa Thanh cũng phiền, không để ý tới Khâu Tước Tử bái mình, mà nhìn tới tu sĩ ánh mắt lập lòe, lạnh giọng mở miệng.

"Để cấm sơn của ngươi lại, sau đó rời đi."

Lời hắn vừa ra, trong mắt của tên tu sĩ Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc truy sát lóe lên hàn mang, gã ta nhìn ra tu vi của Hứa Thanh chỉ là Linh Tàng, người bên cạnh cũng là như thế.

Tu vi như vậy, mặc dù tương đối cùng gã ta, nhưng gã ta là tu sĩ Viêm Nguyệt, tu sĩ ngoại tộc cùng cảnh giới hiếm kẻ có thể địch lại, nhất là nhân tộc, ban đầu gã ta rèn luyện ở ngoại vực, đã từng đi qua khu vực nhân tộc, đã giết và luyện không ít thứ gọi là thiên kiêu ở đó.

Đoạn kinh lịch đó khiến cho gã ta rõ ràng rằng, tu sĩ nhân tộc phần lớn yếu đuối.

Cho nên gã ta khinh miệt nhân tộc từ trong đáy lòng. Duy chỉ có thân phận của người vừa xuất hiện khiến cho gã do dự, vì vậy gã ta tạm đè xuống sát ý, chợt ngẩng đầu nhìn vê phía cung điện màu vàng treo cao trên bầu trời, khom người cúi đầu.

"Đại nhân, khâu đại săn bắn của tộc ta, xuất hiện Thần sứ yêu cầu lấy cấm sơn, đây là việc trái với quy tắc, kính xin đại nhân định đoạt."

Lời này vừa ra, nội tâm của Khâu Tước Tử hồi hộp một tiếng, sự tình mà đối phương thấy, tự nhiên gã cũng thấy, mà một chiêu hỏi ý quý tộc Viêm Nguyệt của đối phương, có thể nói là rút củi dưới đáy nồi, rất là tinh chuẩn.

Quy tắc của đại săn bắn, trừ phi người có tư cách, còn lại không thể xen vào.

Đương nhiên dưới quy tắc vẫn tồn tại một chút phương pháp, chẳng qua có hạn mà thôi.

Trên bầu trời, trong cung điện màu vàng, khóe miệng của vị quý tộc Viêm Nguyệt nọ lộ ra một nụ cười, giọng nói kèm một chút uy nghiêm, vang vọng bên tai đám người Hứa Thanh.

"Người này, không phải Thần sứ... .

Lời này vừa ra, sát cơ trong mắt của tên tu sĩ toàn thân tràn ra lực lượng Viêm Nguyệt cực nóng âm ầm mãnh liệt, cả người như một tòa núi lửa bộc phát, lập tức tới gan chỗ Hứa Thanh.

Nếu như thân phận khiến cho gã ta kiêng kị đã được chứng minh không tôn tại, như vậy thì cấm sơn của người trước mắt, gã ta muốn chắc rồi.
Bình Luận (0)
Comment