Chương 1894: Minh Nam Thế tử (2)
Chương 1894: Minh Nam Thế tử (2)Chương 1894: Minh Nam Thế tử (2)
Chương 1894: Minh Nam Thế tử (2)
Chỉ là nhiều khi, sự tình phát triển thường thường không dựa theo suy nghĩ trong lòng mọi người.
Tên tu sĩ Viêm Nguyệt truy sát vừa chắc chắn lại hùng hổ vọt tới, một cái chớp mắt tới gân, thân ảnh của Hứa Thanh dĩ nhiên đã tan biến khỏi trước mặt của gã ta, gã ta chỉ có thể nhìn thấy một tia hàn mang, hiện lên trong mắt.
Khoảnh khắc tiếp theo, đầu lâu bay lên, thân hình cũng bởi vì mất đầu quá nhanh, vẫn xông về phía trước một khoảng cách như trước.
Nội tâm vừa xuất hiện hoảng sợ, từ bên trong hư vô bỗng bộc phát ra vô số sợi tơ màu đỏ bao phủ thân thể, che lấp đầu lâu của gã ta, khiến cho thế giới của gã ta nhuộm thành một màu huyết sắc.
Sau đó là cơn đau khổ bị phệ hồn khó có thể hình dung, cùng với màu sắc thế giới nhanh chóng biến thành màu đen.
Hết thảy đều phát sinh trong thời gian ngắn, cũng kết thúc trong thời gian ngắn.
Tan thành mây khói.
“,....... Nhưng ngươi, đánh không lại." Giữa không trung, trong cung điện màu vàng, giọng nói uy nghiêm chậm rãi truyền đến, giống như lúc trước chưa nói xong, bây giờ mới nói hết.
Lúc này thân ảnh của Hứa Thanh cũng lại hiển lộ ra, mặt không cảm xúc giơ tay lên, cấm sơn vô chủ của tên tu sĩ Viêm Nguyệt bị hắn nuốt hồn bay tới, vờn quanh trên đỉnh đầu của hắn.
Cộng thêm ba tòa nguyên bản, năm tòa cấm sơn trên đầu hắn tựa như một kỳ quan, khiến cho nội tâm của Khâu Tước Tử bên đó nổ vang, hô hấp dồn dập.
Một màn trước mắt đã phá vỡ nhận thức của gã.
Gã biết rõ sức mạnh của tên địch nhân truy sát mình, đối phương coi như là người nổi bật trong cùng cảnh giới, lòng dạ càng là độc ác và có rất nhiều thủ đoạn, nhưng bây giờ trong tay nhân tộc trước mặt, chớp mắt một cái đã chết.
Loại cảm giác trùng kích đó khiến cho gã có chút hoảng hốt, cho đến khi Hứa Thanh quay đầu quét mắt tới, đáy lòng của Khâu Tước Tử mới run lên, lập tức cúi đầu lộ ra cung kính.
Nhưng run rẩy trong nội tâm của gã lại càng mãnh liệt, bởi vì gã cảm nhận được ánh mắt của Hứa Thanh có tính chất xâm nhập.
Hứa Thanh nhìn kỹ tên gọi là Khâu Tước Tử một chút, sau khi xác định tên tu sĩ này đích xác không có cấm sơn mới thu hồi ánh mắt, đi ve phương xa.
Đội trưởng cũng nhảy người lên hạ xuống, lúc đi ngang qua bên cạnh Khâu Tước Tử, nở nụ cười.
"Vận khí của ngươi không tệ."
Nói xong y đuổi theo Hứa Thanh, tương tự đi xa. Nhìn qua bóng lưng của hai người Hứa Thanh, đáy lòng của Khâu Tước Tử dâng lên cảm giác không chân thật, cho đến khi nhìn thân ảnh đối phương tan biến, hô hấp của gã có chút dồn dập, giống như nhớ ra gì đó, bỗng nhiên lớn tiếng mở miệng.
"Đa tạ hai vị đạo hữu cứu giúp, ta có hai kiện sự tình về nhân tộc muốn báo cho biết."
Hứa Thanh dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về Khâu Tước Tử đăng xa.
Chú ý thấy Hứa Thanh dừng lại, Khâu Tước Tử bay nhanh đến, dừng lại ở ngoài mười trượng rồi cung kính mở miệng.
"Đạo hữu, trong cấm khu này có tổng cộng 27 tòa cấm sơn."
"Nhưng không phải toàn bộ cấm sơn đều có thể bị tranh đoạt, chân chính có thể bị tranh đoạt chỉ có 10 tòa."
"17 tòa còn lại..... Đã được dự định trước.
Nói đến đây, Khâu Tước Tử ngẩng đầu liếc mắt nhìn cung điện màu vàng trên không trung.
"17 tòa cấm sơn được dự định phân phối cho một số thiên kiêu xuất chúng trong tộc quần cùng với bổn tộc của ta, chỉ cần bọn họ đến là có thể cầm đi, không có người nào dám tranh đoạt cùng bọn họ."
Hứa Thanh không nói chuyện, chờ đợi tên tu sĩ Viêm Nguyệt nói tiếp, bởi vì những lời này không có quan hệ cùng nhân tộc, trước lúc đối phương mở miệng, hiển nhiên cũng không phải muốn nói về quy tắc ngầm bên trong cấm sơn.
"Sau đó thì sao?" Đội trưởng hỏi một câu.
"Sau đó ta biết rõ bên trong 17 tòa cấm sơn, có một tòa là dự định của Đại hoàng tử nhân tộc!"
Khâu Tước Tử trầm thấp mở miệng.
Ánh mắt của Hứa Thanh ngưng tụ.
Đội trưởng cũng lộ ra cảm giác hứng thú. "Đại hoàng tử nhân tộc, đi tới bốn phía Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc cầu... Mời người hỗ trợ, muốn hóa giải nguy cơ của nhân tộc, nhưng khắp nơi vấp phải trắc trở, sau cùng lựa chọn gia nhập đại săn bắn."
"Rất nhiêu tộc quần đều đã nghe nói tới việc đó, cá nhân ta cũng rất bội phục vị Đại hoàng tử của nhân tộc các ngươi, hẳn là đối phương muốn trở thành Huyền Thiên Tướng, sau đó đưa ra điều kiện với tư quyền, hóa giải nguy cơ của nhân tộc."
"Việc này cũng do mẫu tộc Viêm Nguyệt cho một chút tiện lợi tương ứng, cho nên mới có sự tình cấm sơn định sẵn."
Khâu Tước Tử thân là bổn tộc Viêm Nguyệt, trên việc thu hoạch tin tức tự nhiên không phải Hứa Thanh có thể so sánh, giờ phút này gã nói hết những việc bản thân biết được lại cho Hứa Thanh.
"Tiếp theo thì sao?" Đội trưởng tiếp tục hỏi một câu. "Nhưng Đại hoàng tử nhân tộc các ngươi, không đến đây được nữa."
Khâu Tước Tử chân chờ một chút, thấp giọng nói.
"Ta cũng mới biết được tin này vào mấy ngày trước, Đại hoàng tử nhân tộc các ngươi trên đường đi tới cấm sơn nơi đây, đã gặp phải Thế tử của Minh Nam Vương.'
"Minh Nam Vương là vương tiền trướng của Hạ Thiên Vân tư quyền Nhật Viêm Thần."
"Thế tử thiên tư kinh người, chiến lực trấn áp kẻ cùng thời đại, là một trong những đại thiên kiêu của Viêm Nguyệt ta, danh khí cực lớn."
"Có người trông thấy, Đại hoàng tử nhân tộc bị bắt lại, cùng một đám nhân tộc... Kéo xe cho Minh Nam Thế tử."
Khâu Tước Tử liếc mắt nhìn Hứa Thanh, cúi đầu truyền ra lời nói.
"Cho nên, cấm sơn dự định cho Đại hoàng tử nơi đây, đã vô chủ." Hứa Thanh tram mặc, ngẩng đầu nhìn về phía thiên địa xa xôi, sắc mặt của đội trưởng cũng âm trầm xuống.
Sau một lúc lâu, Hứa Thanh chậm rãi mở miệng.
"Hiện giờ cấm sơn đó như thế nào rồi?"
Khâu Tước Tử thở sâu, cung kính đáp lại.
"Quy tắc thu hoạch cấm sơn nơi đây là chiếm lĩnh 10 ngày mới có thể nhấc lên, bây giờ cấm khu mới mở ra 7 ngày, cho nên vẫn còn tồn tại, chẳng qua bởi vì tin tức vô chủ truyền ra, cho nên đã bị những người tham dự khác chiếm cứ”"
"Ngươi dẫn đường."
Trong mắt Hứa Thanh toát ra vẻ lạnh lão.