Chương 1930: Tộc kỳ trên Thần Sơn (2)
Chương 1930: Tộc kỳ trên Thần Sơn (2)Chương 1930: Tộc kỳ trên Thần Sơn (2)
Chuong 1930: Toc ky tren Than Son (2)
Một khắc đi đến bậc thang thứ 500, phía dưới hắn là mấy vạn lá cờ, vê phần phía trên, dĩ nhiên đã còn không nhiều lắm.
Mà bước lên nhiều bậc như thế, cũng khiến cho thời gian lá cờ hiện ra trên Thần Sơn cũng trở lên dài dằng dặc, nhất là tộc kỳ màu đỏ của nhân tộc còn không ngừng tăng lên, không ngừng lớn hơn, khiến cho nó không cách nào không bị người chú ý.
Vì vậy lại có thêm càng nhiều tu sĩ Thánh thành để ý đến một màn nơi đây.
Tuy rằng không ít tu sĩ Viêm Nguyệt đều đã chuẩn bị tâm lý, nhưng một khắc chân chính trông thấy, trong lòng vẫn dâng lên gợn sóng.
'Là Hứa Thanhl"
"Lúc trước ta thấy hắn đi tới Thần Sơn...... "Kiêu ngạo, nhân tộc lại có thể khiến tộc kỳ của tộc quân lên tới độ cao như thế trong đại săn bắn của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc ta!"
"Đáng hận, đám thiên kiêu của tộc chúng ta lại không có ai ra tay, chỉ có một tên Thác Thạch Sơn nhưng lại đi so đấu phong cấm, nếu không sao có thể để cho hắn đắc ý!"
Theo tu sĩ Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc bên trong Thánh thành nhao nhao thể hiện không cam lòng, lộ ra địch ý nồng đậm, Hứa Thanh đã một đường đi tới bậc thang thứ 500 của Thần Sơn.
Đứng ở nơi này, chung quanh hắn lượn lờ tràn ngập mây mù, bên trên đã có rất ít lá cờ.
"Còn có thể đi hơn 1300 bậc nữal"
Hứa Thanh thì thào, thân thể nhoáng một cái, nhanh chóng di tới phía trước, rất nhanh đã đến bậc thang thứ 600,700, cho đến lúc tới vị trí của lá cờ cao nhất, hắn vẫn không có bất kỳ ý dừng lại nào, lập tức lướt qua.
Tộc kỳ núi sông màu đỏ đã vượt qua lá cờ Viêm Nguyệt Huyền Thiên nọ, chớp mắt trở thành lá cờ cao nhất, vả lại theo Hứa Thanh đi về phía trước, vẫn còn tiếp tục tăng lên!
900 bậc, 1000 bậc.....
Một đường bay nhanh, một đường màu đỏ.
Càng dân càng có nhiều tu sĩ Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc nhìn thấy một màn này, bọn họ nhìn tộc kỳ màu đỏ liên tục tăng vọt, càng lúc càng lớn, cảm giác sỉ nhục trong lòng cũng càng bốc lên mãnh liệt hơn.
Tư cách là thượng tộc, phần lớn tu sĩ Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc đều rất tự hào về bản thân, nhưng bọn họ càng cảm giác tự hào về bổn tộc, giờ phút này nghẹn khuất trong nội tâm lại càng lớn.
Nhất là một màn tộc kỳ nhân tộc tung bay không chỉ là tu sĩ tâm thường tận mắt nhìn thấy, ngay cả cao tâng Viêm Nguyệt bên trong ba tòa Thánh thành cũng đều ngẩng đầu, nhìn tộc kỳ sông núi trên Thần Sơn.
Thần sắc mỗi người đều khác nhau.
Trong đó có một vị chính là Viêm Nguyệt quyên quý trong cung điện của tòa cấm khu lúc trước, gã nhìn qua Hứa Thanh trên Thần Sơn, lại cảm nhận địch ý của tu sĩ bổn tộc, nở nụ cười to.
Thời gian trôi qua, độ cao của tộc kỳ núi sông màu đỏ vẫn nhanh chóng tăng lên, 1200. 1400. 1600 bậc. . .
Cho đến khi tới phía trên đám mây, ở bậc thang 1873. lá cờ núi sông màu đỏ phất phới trong gió, mặt cờ to lớn ngàn trượng tản ra, vượt qua toàn bộ, siêu quần xuất chúng!
Cảm giác lực áp quần hùng vô cùng mãnh liệt.
Đây là một lần khơi dòng trước đó chưa từng col
Cũng là lần đầu trong tất cả các lần đại săn bắn vô số năm qua của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc.
Nhân tộc, trở thành người đứng đầu của khâu thứ nhất.
Ngay khi lá cờ núi sông hoàn toàn đứng sừng sững, ba tòa Thánh thành nháy mắt xuất hiện yên tĩnh, vô số ánh mắt hội tụ tới trên Thần Sơn, tới trên tộc kỳ núi sông màu dol
Hứa Thanh tương tự nhìn qua lá cờ trước mặt, vẻ mặt có chút hoảng hốt, cũng không nói ra được là cảm giác gì, hồi lâu sau hắn thu hồi ánh mắt, từng bước đi xuống phía dưới.
Trên đường xuống núi, hắn mơ hồ nghe được tiếng huyên náo cùng xôn xao bên ngoài.
Hứa Thanh không quan tâm tới những thứ đó, cho đến khi rời khỏi bậc thang, bước tới bên cạnh đội trưởng, đội trưởng nở nụ cười với Hứa Thanh.
"Cảm giác đứng ở trên đó như thế nào?"
Hứa Thanh quay lại nhìn Thân Sơn, lắc dau.
"Đáng tiếc, không lên tới được đỉnh núi."
Đội trưởng cười ha hả.
"Không sai biệt lắm là được rồi, như bây giờ đã khiến cho toàn bộ tộc quần Viêm Nguyệt Huyền Thiên xuất hiện địch ý và ác cảm, dẫu sao đây chính là cắm cờ vào trên Thần Sơn của người ta."
"Cao tâng của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc cũng coi như là đã đạt được mục đích, sở dĩ bọn họ ngầm đồng ý sự xuất hiện và giết chóc của ngươi, chính là muốn kích thích đám tu sĩ trong tộc quần thế hệ này."
"Muốn đám chó hoang càng thêm hung ác, muốn kích phát ý chí chiến đấu của bọn chúng, tự nhiên cần có một con sói tới kích thích, như thế mới có thể khiến bọn chúng bộc phát tốt hơn."
"Ngươi, chính là con sói bọn họ nguyện ý cho phép xuất hiện, đương nhiên ta càng muốn gọi là gậy quấy phân heo hơn."
"Có thể tưởng tượng, trong khâu thứ hai thậm chí thứ ba sau này, ngươi sẽ phải đối mặt với càng nhiêu chú ý hơn nữa."
"Nếu đã như thế, vậy tốt nhất là giết ra một đường thẳng!"
Đội trưởng cười tủm tỉm nói.
"Đại sư huynh ví von rất hay." Hứa Thanh nghe vậy nhàn nhạt mở miệng.
Đội trưởng trừng mắt nhìn, rất là đắc ý, y cũng thấy mình ví von rất hoàn mỹ.
"Đi thôi, ta vừa mới hỏi Tiểu Ma Tước rồi, tiếp theo chúng ta sẽ có một đoạn thời gian nghỉ ngơi chờ đợi khâu thứ hai mở ra, trong lúc đó chúng ta phải tìm một chỗ cư trú, nhưng mà giá cả nơi đây rất cao, không thỏa đáng."
"Cũng may Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc có cung cấp động phủ miễn phí cho tất cả người tham dự đại săn bắn, chúng ta có thể đi tới đó ở tạm, loại tiện nghỉ như thế có ngu mới không chiếm." "Mặt khác, khâu thứ hai cũng không sai biệt lắm với suy đoán của ta."
"Đó là săn bắn ở bên trong Sơn Hải đại vực!"
Đội trưởng liếm liếm bờ môi.
"Ta nói cho ngươi biết nha tiểu Thanh, trong Sơn Hải đại vực có không ít hung thú cực kỳ mỹ vị, bảo đảm ngươi ăn một lần, cả đời khó quên."