Chuong 1931: Tha huong dat khach (1)
Chuong 1931: Tha huong dat khach (1)Chuong 1931: Tha huong dat khach (1)
Chuong 1931: Tha huong dat khách (1)
Hứa Thanh không rõ hung thú trong Sơn Hải đại vực mỹ vị đến cỡ nào, nhưng theo hắn và đội trưởng rời khỏi, lúc đi đến động phủ miễn phí trong miệng đội trưởng, Hứa Thanh có thể cảm thụ rất rõ ràng sự cao cao tại thượng của Viêm Nguyệt Huyên Thiên tộc.
Thời kỳ đại săn bắn, ba tòa Thánh thành mở ra, nhưng mà giá hàng hóa dịch vụ trong đó rất cao, dẫu sao nơi đây cũng là hạch tâm của toàn bộ Viêm Nguyệt Huyên Thiên tộc.
Mà loại giá cả này, hầu hết tu sĩ tâm thường không thể chịu đựng nổi.
Cho nên Thánh thành đã cung cấp một nơi cư trú và nghỉ ngơi miễn phí cho †u sĩ các tộc tham dự săn bắn.
Chỉ là khu vực như vậy có yêu cầu rất cao đối với thân phận người cư trú, được chia làm thượng đẳng, trung đẳng cùng với hạ đẳng.
Chỉ có tu sĩ bổn tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên cùng với mấy thượng tộc siêu cấp mới có tư cách ở trong động phủ thượng đẳng, chỗ đó chẳng những được phân chia linh khí riêng, càng có Thần Sơn gia trì và chia làm từng gian đình viện.
Mặc kệ là hoàn cảnh ưu mỹ hay là phù hợp tu hành, đều là thượng phẩm.
Về phần động phủ trung đẳng, là chỗ của những tộc quân phụ thuộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, tương đối đơn giản hơn rất nhiều.
Còn động phủ hạ đẳng là đơn sơ nhất, chuyên mở ra đối với hạ tộc ngoài Viêm Nguyệt tộc tham dự.
Dù bây giờ lá cờ núi sông mà Hứa Thanh cắm trên Thân Sơn đang đứng thứ nhất, nhưng hắn cũng không có tư cách ở trong động phủ thượng đẳng hay trung đẳng, chỉ có thể lựa chọn hạ đẳng.
Trong mắt Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, tộc quần không bằng lại còn không lựa chọn phụ thuộc bọn họ, đều là hạ tộc.
Kể cả là Khâu Tước Tử cũng không biết phải làm thế nào, gã muốn dùng tên của mình đổi một tòa động phủ thượng đẳng giúp Hứa Thanh, vì vậy thử nghiệm câu thông cùng tu sĩ bổn tộc chịu trách nhiệm phân phát động phủ.
Tộc quần mạnh yếu, nhiều khi cũng thể hiện ra rất rõ ràng trên người tộc nhân.
Trừ phi là người có đủ thực lực đánh vỡ hết thảy, mới có thể khiến thân phận áp đảo phía trên tộc quần.
Hiển nhiên bây giờ Hứa Thanh còn chưa làm được như thế.
Mà tu sĩ bổn tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên chịu trách nhiệm an bài động phủ, tự nhiên cũng không có hảo cảm gì đối với hai người Hứa Thanh xuất hiện ở trước mặt mình.
Đồng thời cũng nhíu mày với hành vi của Khâu Tước Tử, nhàn nhạt mở miệng.
"Không được!"
"Nguyện ý ở thì ở, không thì rời đi, toàn bộ Thánh thành đều là quy củ này."
Nói xong tên tu sĩ bổn tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên ném ra một tấm lệnh bài động phủ, sau đó nhắm mắt không thèm quan tâm tới nhóm người Hứa Thanh.
Khâu Tước Tử thâm than, nhìn Hứa Thanh một chút sau đó thấp giọng mở miệng.
"Hứa đạo hữu, sắc trời đã tối, mà sau khi mặt trời lặn, Thánh thành sẽ có lệnh cấm đi lại ban đêm..... Thời gian cũng sắp tới."
Hứa Thanh không quan tâm tới cấp độ của nơi ở, nhưng nghe thấy câu cấm đi lại ban đêm, thân niệm lướt qua bên ngoài, hoàng hôn đã hiện ra ở phía chân trời nhưng người đi đường bát phương vẫn nối liền không dứt như trước, không giống như là sắp tới giờ cấm đi lại ban dem.
"Cấm đi lại ban đêm chỉ nhằm vào ngoại tộc chứ sao." Đội trưởng nhướn lông mi lên, câm lấy lệnh bài động phủ.
"Miễn phí tự nhiên phải ở, ngu sao mà không ở."
Hứa Thanh không nói chuyện, thu hồi thân niệm, nhẹ gật đầu với Khâu Tước Tử sau đó cùng đội trưởng dựa theo lệnh bài chỉ dẫn rời đi.
Khâu Tước Tử chắp tay cúi đầu, đáy lòng không khỏi cảm khái.
Một đường di theo Hứa Thanh tới giờ, gã rất rõ ràng chiến lực kinh khủng của đối phương.
"Chỉ là Linh Tàng đại viên mãn, lại có được chiến lực đánh với Quy Hư tứ giai... Thiên kiêu như thế, nếu như sinh ra ở Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, nhất định sẽ được truy cầu, có thể nói Thiên Kiêu Chi Tử."
"Đáng tiếc, đáng tiếc." Khau Tước Tử thở dài, nhìn thân ảnh hai người Hứa Thanh tan biến, bản thân cũng rời khỏi.
Thời gian dần trôi qua, hoàng hôn bên chân trời hoàn toàn hạ xuống, một khắc trăng sáng bay lên, Hứa Thanh và đội trưởng đã tìm được động phủ thuộc về mình.
Chuẩn xác mà nói, cũng không thể coi như là một tòa động phủ, chỉ là một chỗ dân trạch mà thôi, bất kể trong ngoài đều rất đơn sơ, vị trí cũng rất hoang vắng.
Nhưng mà Hứa Thanh từ trước đến nay đều không quan tâm tới chỗ ở, dù tòa dân trạch này đơn sơ, nhưng vẫn tốt hơn rất nhiều so với chỗ ở của hắn khi còn nhỏ.
Cho nên sau khi vào bên trong phòng, Hứa Thanh thong dong khoanh chân nhắm mắt đả tọa.
Mà đội trưởng cũng tỏ ra không để ý, một bên câm ngọc giản không ngừng truyền âm, cũng không biết đang câu thông với ai.
Cứ như vậy, một đêm trôi qua.
Sáng sớm ngày thứ hai, đội trưởng và Hứa Thanh lên tiếng chào hỏi, nháy mắt ra hiệu.
"Tiểu Thanh, ta đã hỏi rõ ràng rồi, cách thời gian khâu thứ hai mở ra còn một tháng nữa, trong khoảng thời gian này ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt, ta dự định sẽ đi kiếm một chút tình báo vê."
"Thuận tiện đi xử lý chút việc tư."
Đội trưởng liếm liếm bờ môi, trong mắt xuất hiện một chút chờ mong cùng hưng phấn, rất giống những thập hoang giả đi đến lều vải lông vũ trong doanh địa mà Hứa Thanh nhìn thấy hồi trước.
"Ngươi cẩn thận một chút."
Hứa Thanh dặn dò một câu.
"Yên tâm yên tâm, có Vô Tự Thiên Thư ở đây, khí tức của ta sẽ không bị phát hiện." Đội trưởng theo thói quen vỗ ngực, sau đó xoa xoa bàn tay rời khỏi gian phòng nhỏ.
Hứa Thanh lắc đầu, tiếp tục nhắm mắt đả tọa.
Mấy ngày trôi qua.
Trong mấy ngày này, Hứa Thanh một mực không ra ngoài, đội trưởng cũng không trở vê.
Cho đến bây giờ, sau khi trải qua mấy ngày tu chỉnh, tâm thần mỏi mệt do một đường giết chóc của hắn cũng đã khôi phục lại.
"Đi dạo một chút cũng tốt, nhìn xem có thể mua được vài tin tức về Sơn Hải đại vực hay không."
Hứa Thanh mở mắt, sau khi trầm ngâm một phen bèn đi ra khỏi phòng.