Chương 1981: Quân lâm (1)
Chương 1981: Quân lâm (1)Chương 1981: Quân lâm (1)
Chuong 1981: Quan lam (1)
Theo ngọc giản bay tới, vẻ mặt Hứa Thanh lạnh như băng, không hề giơ tay lên đón lấy mà bắn ra một đạo hồn tỉ, lập tức xuyên thấu đánh nát ngọc giản.
Nếu như đổi thành người khác nhìn thấy một màn này, tất nhiên nội tâm sẽ run lên, cho rằng Hứa Thanh đã nổi sát tâm.
Nhưng Thiên Mặc Tử thân là một trong đại thiên kiêu, trước lúc Hứa Thanh chưa ra tay đã nhìn ra một chút manh mối, tự nhiên cũng có đủ tâm mắt, cho nên vẫn bảo trì cung kính như trước, đồng thời trong miệng tiếp tục truyền ra lời nói.
"Nguyên bản tọa ky mà tên cẩu Tịch Đông Tử nhắm vào là là Sơn Xi, nhưng chẳng biết tại sao lại xuất hiện chút ngoài ý muốn, vì vậy vào một tháng trước đã đi tới nơi ở của Quỷ Xa."
“Theo những gì ta dò xét được, bây giờ đang có không ít tu sĩ tranh đoạt Quỷ Xa, trong đó lấy tên vương bát đản Phàm Thế Song là chủ yếu, nhưng mà sau khi tên ác độc cầm thú Tịch Đông Tử gia nhập, đã không còn giống trước nữa."
"Thế nhưng tên Phàm Thế Song đáng ghét là loại người rất âm trầm, trước trận đại săn bắn lần này nhất định đã làm một chút chuẩn bị, sự thật cũng đúng là như thế, từ sau khi Tịch Đông Tử tiến vào Quỷ Xa Ám Lâm, vẫn không thấy ra ngoài.
"Khả năng đại khái, hai tên cẩu chết bâm đó đang giằng co với nhau ở bên trong.
Thiên Mặc Tử không có bất kỳ giấu giếm, báo lại hết toàn bộ những gì mình biết, dùng ngôn từ công kích hai tên đã từng ra tay với Hứa Thanh, vả lại còn không có lặp lại.
Toàn lực biểu đạt bộ dạng cùng một lập trường quan hệ với Hứa Thanh.
Mà sở dĩ gã hiểu rõ ràng như vậy, trên thực tế bởi vì nguyên bản gã cũng dự định vào trong Quỷ Xa Ám Lâm.
Về phần thời cơ, đó là đợi sau khi Tịch Đông Tử và Phàm Thế Song lưỡng bại câu thương.
Bây giờ nói xong, vì để đảm bảo đạt được mục đích, Thiên Mặc Tử nghĩ đến lời đồn Hứa Thanh là Thần sứ của Tinh Viêm thần điện, vì vậy còn tràn ra một chút khí tức Tinh Viêm thần điện...
Sắc mặt Hứa Thanh bình tĩnh, một khắc hồn ti xuyên thấu ngọc giản, mặc dù toái diệt nhưng tin tức bên trong cũng thông qua hồn ti dò xét, rõ ràng truyền tới cho Hứa Thanh, trên cơ bản là nhất trí cùng với lời của Thiên Mặc Tử.
Mà mặc kệ là công kích bên trong ngôn từ của đối phương, hay là tràn ra khí tức Tinh Viêm thần điện, tất nhiên Hứa Thanh hiểu rõ ý tứ ẩn chứa trong đó, đối phương là đang ám chỉ mọi người là người một nhà.
Vì vậy trong mắt Hứa Thanh lộ ra ý thâm sâu, nhìn qua trên người Thiên Mặc Tử một chút, bất kể là tin tức đối phương đưa tới, hay là thân phận tu sĩ Tinh Viêm, đều khiến hắn không tiện đánh chết gã.
Quan trọng nhất là đối phương từ đầu tới đuôi hoàn toàn không có làm ra hành động tự tìm đường chết nào.
Vì vậy Hứa Thanh cũng không đi so đo, một bước tiến về phía trước.
Lập tức đi qua bên người Thiên Mặc Tử, thẳng đến phương xa.
Chỉ trong nháy mắt đã đến phía chân trời.
Theo hắn rời đi, Thiên Mặc Tử cuối cùng nhẹ nhàng thở ra một hơi, quay lại nhìn về phía Hứa Thanh đi xa, trong lòng dâng lên cảm giác sống sót sau tai nạn, đồng thời cũng có phức tạp.
"Có lẽ lời đồn về cuộc chiến của Hứa Thanh cùng với Tịch Đông Tử lúc trước không sai, Hứa Thanh thật sự không bằng Tịch Đông Tử."
"Nhưng trong hai tháng này, tu vi của hắn đã có đột phá, mà thiên kiêu như vậy, mỗi một lần đột phá đều là biến hóa nghiêng trời lệch đất."
"Vâ phần sương mù xám... . kịch biến trong cấm địa Cửu Lê đoạn thời gian trước, nhất định có quan hệ trực tiếp cùng hắn."
"Mà hắn còn mang sương mù xám trong cấm địa Cửu Lê ra ngoài, lại có thể điều khiển hoàn mỹ.... ."
Tâm thần của Thiên Mặc Tử ngưng trọng, biết rõ ý nghĩa của việc này, đáy lòng cũng có một cái suy đoán để cho gã không dám tin.
"Chẳng lẽ, hắn đã thu phục được. .... Cửu Lê!"
Nghĩ tới đây, Thiên Mặc Tử hít sâu, mơ hô có một loại dự cảm, thứ hạng cuối cùng của trận đại săn bắn lần này, có lẽ bài danh đệ nhất không còn là của tu sĩ Huyền Thiên.
"Đệ nhất khâu thứ nhất, khâu thứ hai khả năng cũng là đệ nhất, nếu như khâu thứ ba vẫn là đệ nhất... "
"Đại Huyên Thiên!"
Tâm thần Thiên Mặc Tử chấn động.
Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc đã cực kỳ lâu, không có xuất hiện Đại Huyền Thiên.
Lần thứ nhất trước đó còn là vạn năm trước.
"Nếu lần này thật sự sinh ra Đại Huyền Thiên......
Nội tâm của Thiên Mặc Tử lung lay, xuất hiện thêm càng nhiều suy nghĩ hơn nữa, sau một lúc lâu trong mắt của gã lộ ra quyết đoán, lại không có bay về tới khu vực khác mà đi theo phía Hứa Thanh đã ly khai, trong miệng càng là hô to.
"Hứa huynh, Tịch Đông Tử là người nham hiểm tương tự tên Phàm Thế Song, lúc cuối vô cùng có khả năng sẽ lựa chọn liên thủ cùng Phàm Thế Song, để tránh Hứa huynh bị vây công, tại hạ nguyện cùng đi theo, trợ giúp Hứa huynh một tay!"
Trong lúc nói, gã mau chóng triển khai tốc độ bay tới.
Hứa Thanh nhướn lông mi lên, lần nữa đánh giá Thiên Mặc Tử, bên trong tâm thân truyền đến giọng nói có chút cảnh giác của lão tổ Kim Cương Tông.
"Chủ tử, tên khốn này không bình thường, chắc chắn có âm mưu, ta đề nghị chủ tử lập tức chém giết hạng người xảo trá như gãt"
Hứa Thanh không quan tâm đến lời nói của lão tổ Kim Cương Tông, sau khi đảo qua trên người Thiên Mặc Tử, hắn nheo mắt lại, không cự tuyệt cũng không đồng ý, quay người nhoáng một cái, bay về phía khu vực Quỷ Xa.
Mắt thấy Hứa Thanh không thể hiện sự cự tuyệt, tinh thân của Thiên Mặc Tử chấn động, lựa chọn đi theo phía sau.
Vì đạt được hảo cảm của Hứa Thanh, Thiên Mặc Tử kỹ càng báo lại tin tức ve Sơn Hải đại vực mà mình biết được, trong đó có rất nhiều thông tin đều là bên ngoài không mua được, Hứa Thanh cũng là lần đầu biết đến.
Ví dụ như tập tính một chút hung thú đặc thù, ví dụ như một vài chỗ hung hiểm ẩn tàng trong rừng rậm.
Cứ như vậy, hai người một trước một sau, một đường bay nhanh, cách khu vực Quỷ Xa càng lúc càng gần.
Cùng lúc đó, khu vực vòng tròn bên trên của Sơn Hải đại vực, trong mảnh rừng rậm khu vực Sơn Xi, một trận truy sát kéo dài mấy tháng vẫn đang triển khai.
Chỉ là không giống với trận Tịch Đông Tử truy sát Hứa Thanh lúc trước, Hứa Thanh đã bôn ba vạn dặm, trận truy sát bên này thật ra vẫn luôn phát sinh ở trong khu vực Sơn XI.
Người bị đuổi giết là Nhị Ngưu.
Kẻ đuổi giết là Viêm Huyền Tử.
Thông qua các loại phương pháp không thể tin được, Nhị Ngưu khiêu khich va dan du Viem Huyan Tu khong ngừng trượt đuổi vòng quanh trong khu vực Sơn Xi, thi thoảng lại truyên ra những câu tỉ tiện.
"Vẫn chưa chịu ngừng hả, không phải chỉ là gián đoạn ngươi thu phục hung thú, hơn nữa còn biết rõ ngươi là tên bất nam bất nữ thôi sao, cần phải làm tới mức này không chứ!"
"Mà thôi mà thôi, ngươi đừng đuổi nữa có được không, ta giới thiệu cho ngươi một người đạo lữ nhé?”
"Ta nói cho ngươi biết, ta có một tiểu sư đệ... ."
Theo đội trưởng mở miệng, Viêm Huyên Tử đuổi ở phía sau chợt giơ tay lên, lập tức có một cỗ uy áp phô thiên cái địa có thể so với Uẩn Thần từ trong tay gã hiện ra, trấn áp tới Nhị Ngưu phía trước.