Chương 1982: Quân lâm (2)
Chương 1982: Quân lâm (2)Chương 1982: Quân lâm (2)
Chuong 1982: Quan lam (2)
Trong tiếng nổ vang, thiên địa tan vỡ, thân thể Nhị Ngưu tương tự toái diệt, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, trong đất bùn phía xa bay ra một con nhuyễn trùng màu lam, nhanh chóng tạo thành thân hình Nhị Ngưu mới, tiếp tục chạy trốn.
Chỉ là giờ phút này trong lòng Nhị Ngưu cũng đang kêu khổ, chớ nhìn y ngoài miệng nói như vậy, nhưng mấy tháng qua quả thật đã tổn thất rất lớn, cứ như vậy tiếp nữa, y cảm thấy sợ là mình muốn xong đời.
"Sao tiểu sư đệ làm còn chưa tới vậy!"
Trong lúc Nhị Ngưu đang lo lắng, bên trong khu vực vòng bên dưới của Sơn Hải đại vực, ngoài một mảnh rừng rậm màu đen, hai thân ảnh từ màn trời vọt nhanh tới gần.
"Hứa huynh, đây chính là Quỷ Xa Ám Lâm.” "Hung thú nơi đây lấy quỷ dị là chủ yếu, vô cùng hung tàn, hình thái dữ tợn, thủ đoạn khó lòng phòng bị."
"Bộ tộc Quỷ Xa chính là sống ở nơi đây, chúng nó lấy quỷ dị làm thức ăn, chiến lực kinh khủng, trong tộc có vài con càng là cường hãn như Uẩn Thần, cho nên những người tới đây thu phục ấu thú Quỷ Xa cần phải thừa nhận phong hiểm cực lớn."
Thiên Mặc Tử nhanh chóng liếc mắt nhìn Hứa Thanh, thấp giọng mở miệng.
Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn mảnh rừng rậm khác biệt cùng nơi khác phía trước, cỏ cây nơi đây là một mảnh đen nhánh, bầu trời bên trong cũng là như thế, tràn ngập mây đen, từng đạo tia chớp màu đỏ chạy giữa tâng mây, thi thoảng lại hạ xuống, truyền đến tiếng nổ vang cực lớn.
Mà trong Ám Lâm cũng dày đặc cảm giác âm lãnh cực kỳ rõ ràng, thậm chí đứng ở bên ngoài cũng có thể cảm thụ linh hôn như bị thu nhiếp, tựa như mảnh Am Lâm này là một vòng xoáy vô hình, thôn phệ hết thảy linh hồn.
Còn có thể nhìn thấy bên trong mơ hồ có một chút thân ảnh tu sĩ như cái xác không hồn, chết lặng dạo quanh.
"Bọn họ là tu sĩ gân đây chết ở chỗ này, linh hồn bị nuốt, thân thể bị Ám Lâm phục sinh, không ngừng tìm kiếm hồn của mình ở trong đây. . . Cho đến khi thân thể bị cỏ cây nơi đây ăn mòn, trở thành chất dinh dưỡng."
Bên trong lời nói của Thiên Mặc Tử có một chút kiêng kị cùng với ngưng trọng.
"Mặt khác, nơi đây rất lớn, tên cẩu rắm Tịch Đông Tử cùng với đồ cẩu thối Phàm Thế Song đã ở trong này thật lâu, đồng nghĩa với bọn chúng đang trong bóng tối, mà chúng ta tiến vào tìm kiếm, coi như là ở ngoài sáng, có lẽ sẽ tôn tại một chút trắc trở."
Nói xong, Thiên Mặc Tử lại nhanh chóng liếc mắt nhìn Hứa Thanh, phát hiện Hứa Thanh vẫn không có hành động gì như trước, vì vậy gã trừng mắt nhìn, giơ tay lên lấy ra một nhánh hương, đốt lên.
"Nhưng ta đã có chuẩn bị từ trước, hết thảy tu sĩ muốn đi vào nơi đây thu phục Quỷ Xa, đều sẽ mua sắm loại thân hương này ở Thần điện, dùng nó để giữ vững linh hồn, mới có mức độ an toàn nhất định để bước vào trong rừng."
"Ta còn khoảng có bảy tám cây, có lẽ vậy là đủ rồi."
Hứa Thanh thu hồi ánh mắt khỏi Quỷ Xa Ám Lâm, nhìn qua Thiên Mặc Tử.
"Ngươi không cần tiếp tục thăm dò nữa.
Thiên Mặc Tử cười ngượng, những lời lúc trước của gã nhìn như giới thiệu, nhưng trên thực tế đều đang thử dò xét, gã muốn biết năng lực kỳ dị có thể làm cho hung thú nằm rạp xuống của Hứa Thanh, có còn hữu hiệu ở chỗ này hay không.
Hứa Thanh không để ý tới Thiên Mặc Tử, hắn biết việc mình thu phục Cửu Lê căn bản là không giấu được, sớm muộn gì cũng bị người biết, cho nên cũng không cần cố ý che giấu năng lực.
Đồng thời hắn cũng muốn biết, Cửu Lê mình thu hoạch được, đến cùng có thể làm tới trình độ nào ở trong Sơn Hải đại vực.
Vì vậy, Hứa Thanh nhìn qua mảnh Quỷ Xa Ám Lâm kinh khủng, nhàn nhạt mở miệng.
"Quỷ Xa, tới!"
Lời này vừa ra, trên người lập tức âm âm bộc phát ra khí tức Cửu Lê, khuếch tán khắp thiên địa, chiếm cứ chủ đạo.
Mây mù trên bầu trời lập tức nổ vang, tan vỡ ra, từng đạo tia chớp bên trong cũng bởi vì mây mù vỡ vụn mà tách ra, liên tiếp cuốn ngược lại, hình thành một tấm võng bằng tia chớp màu đỏ.
Trong lúc khuếch tán, tất cả cỏ cây đang lay động trên mặt đất Ám Lâm đều run rẩy, từng cây khom lưng. Đồng thời toàn bộ quỷ dị che giấu trong đó đều phát ra tiếng kêu rên, những cái xác không hồn cũng đều lập tức ngã xuống đất, không còn nhúc nhích.
Tùy theo mà đến là rừng rậm cùng với đại địa nổ vang, âm thanh càng lúc càng lớn, cho đến cuối cùng, toàn bộ Quỷ Xa Ám Lâm như là sống lại, khí thế kinh khủng.
Ngay sau đó, từng đạo khí tức hôn thiên hám địa ở bên trong Ám Lâm rung động lắc lư, dựng lên ngập trời.
Trong nháy mắt tiếp theo, tất cả hung thú Quỷ Xa dữ tợn từ trong Ám Lâm mạnh me lao ra.
Chúng nó có lớn có nhỏ, số lượng tới trên trăm, tu vi tràn ra từ Linh Tàng đến Quy Hư không đều, sau khi xuất hiện riêng phân mình gâm thét, như được triệu kiến cấp tốc vọt tới phía Hứa Thanh.
Những nơi đi qua, khí thế long trời lở đất, bài sơn đảo hải vô cùng mãnh liệt, càng là sau khi ngay lập tức tới gần, trong mắt tất cả Quỷ Xa nơi đây đều lộ ra ánh sáng âm u, toàn bộ nằm rạp xuống phía trước Hứa Thanh.
Như thấy Quân Vương.
Khí tức trên thân chúng tản ra kiến bát phương nổ vang, dấy lên bụi bặm cũng như gió bạo, quét ngang hết thảy.
Chỉ có Hứa Thanh đứng ở phía trước của bọn nó, mặt không cảm xúc.
Thiên Mặc Tử đứng nhìn một màn này, sững sờ tại chỗ.
Nhưng sự tình khiến cho gã hoảng sợ vẫn còn chưa kết thúc.
Trong khi đại địa đột nhiên càng thêm kịch liệt bốc lên, bên trong rừng rậm lay động, ba đạo chấn động kinh khủng như là Uẩn Thần dâng lên từ trong Ám Lâm.
Khí tức này quá mức kinh người, trấn áp toàn bộ, trong chớp mắt thình lình có ba con Quỷ Xa cực lớn tràn ra cảm giác tang thương muôn đời, huyễn hóa ra ở trên màn trời, từ trên không ngong nhìn Hứa Thanh.
Mắt thấy hết thảy, Thiên Mặc Tử hít sâu một hơi, tóc gáy dựng đứng, mồ hôi lạnh chảy ròng.
Ngay sau đó, giọng nói của Hứa Thanh lần nữa vang vọng.
"Kẻ từ ngoài đến, hiện."
Lời hắn vừa ra, đại địa oanh oanh, bên trong Ám Lâm rộng lớn, cỏ cây lại lập tức riêng phần mình đột ngột mọc lên từ mặt đất, nhanh chóng tản ra vê bốn phía.
Rõ ràng chủ động lộ ra những tu sĩ Viêm Nguyệt ẩn thân trong Ám Lâm, họ đang dùng các phương pháp khác biệt chuẩn bị đi săn bắn.
Giờ phút này từng người đều là toàn thân run rẩy, không cách nào tin, trong đầu càng là trống rỗng.
Thật sự là loại sự tình thế này căn bản đã vượt ra khỏi nhận thức của bọn họ, đã đạt đến trình độ gần như là thần thoại. Xa xa còn có hai tu sĩ cách ngàn trượng đang giằng co.
Bọn họ chính là Tịch Đông Tử cùng Phàm Thế Song.
Bây giờ sắc mặt của hai người đều đại biến giống nhau, tâm thần dấy lên sóng to gió lớn chưa bao giờ có, đồng loạt quay đầu nhìn tới phía Hứa Thanh nơi xa.