Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1822 - Chương 2004: Trai Ngọc Ngậm Châu (2)

Chương 2004: Trai ngọc ngậm châu (2) Chương 2004: Trai ngọc ngậm châu (2)Chương 2004: Trai ngọc ngậm châu (2)

Chuong 2004: Trai ngoc ngam chau (2)

Đội trưởng lắc đầu, rất là cảm khái.

"Ngươi phải tin tưởng ta tiểu sư đệ, tới, chúng ta tiếp tục nào."

Nói xong đội trưởng chỉ tay tới một vỏ sò khác có dấu hiệu sắp mở miệng cách đó không xa.

Cứ như vậy bởi sự phụ trợ của Hứa Thanh, thời gian trôi qua, một nén nhang sau số lượng hạt châu đội trưởng lấy ra đã đạt đến hơn mười.

Lần nào cũng đều thành công, không có một lần thất bại, thậm chí có một lần đội trưởng lấy được tới hai hạt châu bên trong một vỏ sò, cũng vẫn an toàn trở về.

"Ta có chút mệt mỏi, tiểu Thanh, đến đến đến, ngươi đi thử một chút thế nào."

Hứa Thanh cự tuyệt.

Đội trưởng nhướn lông mi lên.

"Tiểu Thanh, bây giờ nhìn ngươi thật sự không có chút tiền đồ nào, tại sao lá gan càng ngày càng nhỏ vậy, mà thôi mà thôi, để ta tới, số lượng hạt châu chúng ta cần là 100 viên."

Đội trưởng có chút khinh thường hất càm lên, ý bảo Hứa Thanh lại quảng mình ra.

Hứa Thanh không có để tâm tới lời đội trưởng nói, hắn đã quyết định chủ ý, lần này tuyệt không tham dự quá sâu, vì vậy cũng tương tự như lúc trước, quăng đội trưởng ra ngoài.

Nhưng vào lúc này. .... tuy rằng ngoài ý muốn tới muộn, nhưng chung quy vẫn phải tới.

Ngay khi thân ảnh của đội trưởng vào trong vỏ sò, không đợi y đi đào hạt châu, cự ưng nguyên bản trước giờ vẫn bỏ qua y bỗng lập tức mở hai mắt ra, cái miệng sắc bén trực tiếp mổ về phía dây thừng.

Xoẹt xoẹt một tiếng, dây thừng đứt gay.

Đội trưởng cả kinh, sắc mặt cũng thay đổi, đang muốn rút lui nhưng vẫn đã chậm, trong thời gian ngắn vỏ sò trực tiếp đóng lại.

Rầm một tiếng, vô cùng kín kẽ.

Biển khơi vẫn im lặng như trước, bốn phía không một gợn sóng, chỉ có Hứa Thanh đứng trên không trung nhìn qua hết thảy, đáy lòng thở dài một tiếng, hắn biết ngay nhất định sẽ như thế.

Vì vậy khi nhìn đến vỏ sò đóng lại, sau đó vừa nhìn ve phía những vỏ sò lúc trước đội trưởng từng đi vào, không có một con nào lần nữa mở ra.

Hiển nhiên khoảng cách những lần mở ra của đám vỏ sò nơi đây cũng cần có chút thời gian.

"Không thể đợi."

Hứa Thanh hít sâu, lập tức bộc phát hình thái Thần Linh thứ tư, hồn ti tràn ngập toàn thân, đồng thời chín đầu Cửu Lê cũng vờn quanh bốn phía, càng vì phòng ngừa ngoài ý muốn xuất hiện, tòa Vu Tàng thứ năm trong cơ thể hắn nổ vang, nua ton than anh T6 Vu ben trong trực tiếp phủ xuống phía trên mảnh biển đỏ này.

Một khắc xuất hiện, biển đỏ chấn động tất cả vỏ sò đều lắc lư, một cỗ thần uy đến từ bát phương bao phủ đến, đồng thời cảm giác nguy cơ mãnh liệt lập tức bộc phát.

Nội tâm của Hứa Thanh chấn động, giờ phút này cũng không có tâm tình suy tư quá nhiều, hắn hội tụ toàn lực, giơ hai tay lên cách không xé một cái về phía vỏ sò đã cắn nuốt đội trưởng.

Chiếc vỏ sò nọ nổ vang, Hứa Thanh toàn lực ứng phó, cuối cùng mở ra được một đạo khe hở.

Tuy là khe hở nhưng có thể thông hành.

"Đại sư huynh!"

Hứa Thanh gầm nhẹ một tiếng, một thân ảnh từ bên trong vỏ sò vọt ra theo khe hở.

Hứa Thanh cũng không cách nào kiên trì quá lâu, chợt rút lui.

Vỏ sò oanh một tiếng tiếp tục khép kín lại, Hứa Thanh cũng nhanh chóng thu hồi hết thảy khí tức, như vậy mới khiến cho thân uy từ bát phương bao phủ đến tiêu tán đi.

Về phần đội trưởng, y cực kỳ chật vật.

Toàn thân ướt sũng, làn da bị ăn mòn một mảng lớn sâu đủ thấy xương, trên mặt cũng là như thế, giống như chỉ cần Hứa Thanh mở vỏ sò chậm thêm một chút nữa, y sẽ bị nó hòa tan và hấp thu vậy.

Nhất là ngoài thân thể còn nhiều hơn một tầng vỏ giống như trân châu. .. Hứa Thanh im lặng nhìn đội trưởng, không nói chuyện.

"Khục khục tiểu sư đệ, việc này không phải là ngoài ý muốn, là bình thường!"

Đội trưởng có phần lúng túng, nhưng ngoài miệng tuyệt đối không thừa nhận.

"Là ta cố ý đấy, ngươi xem những thứ trên người ta cũng là một bộ phận của thân châu, lấy xuống cũng có thể dùng."

"Ồ," Hứa Thanh gật đầu, nhìn đại sư huynh thảm như vậy, cũng không có vạch trần.

Chẳng qua ánh mắt của hắn vẫn khiến cho đội trưởng cảm thấy uy nghiêm của đại sư huynh lại bị tổn hại, vì vậy cũng chuyển tức giận của mình lên trên vỏ sò, y quay đầu nhìn chằm chằm chiếc vỏ sò đã cắn mình, trong ánh mắt lộ ra điên cuồng.

"Tiểu sư đệ, ngươi lấy Thự Quang Chỉ Dương cho ta mượn một chút!"

Hứa Thanh cả kinh đang muốn cự tuyệt, đội trưởng trừng mắt nhanh chóng mở miệng.

"An tâm, ta không phải muốn làm nổ tung nơi đây, bên trong mặt trời Viễn Cổ có một cái bảo bối của ta, ta chuẩn bị lấy ra, ngươi cứ đưa cho ta là được."

Hứa Thanh thở dài, mặc dù không tin, nhưng đại sư huynh đã mở miệng, hắn vẫn đưa Thự Quang Chi Dương ra, nhưng sau khi đưa cho xong, bản thân hắn nhoáng một cái nháy mắt đã lùi đến bên ngoài 1000 trượng.

Hình như cảm thấy như vậy vẫn còn chưa ổn thỏa, thân hình của hắn lần nữa lập lòe, xuất hiện ở ngoài 3000 trượng.

Nhìn Hứa Thanh cấp tốc rời đi, đội trưởng có chút bất mãn.

"Tín nhiệm giữa người với người ở đâu!"

Đội trưởng hừ một tiếng, nhưng sau khi ở cam lấy Thự Quang Chi Dương, toàn bộ cảm xúc của y cũng đã chuyển hóa thành điên cuồng.

Cũng giống là như Hứa Thanh sở liệu, đội trưởng không có lấy ra thứ gì, bởi vì bên trong Thự Quang Chi Dương căn bản không có vật mà y lưu lại.

Giờ phút này y nhìn chằm chằm chiếc vỏ sò nọ, tay phải hung hăng nắm, lại trực tiếp kích hoạt Thự Quang Chi Dương!

Trong thời gian ngắn, nhiệt độ cao ngập trời dựng lên từ trên Thự Quang Chi Dương, khí tức kinh khủng và chấn động cuồng bạo, trực tiếp bao phủ toàn bộ biển khơi màu đỏ.

Thậm chí ngay cả hư vô bốn phía cũng xuất hiện dấu hiệu vặn vẹo, nhiệt độ từ bên trong Thự Quang Chi Dương dường như có thể khiến hết thảy mọi thứ Sôi trào.

"Con mụ ngươi, ngày bình thường đều là lão tử cắn kẻ khác, lân đầu tiên gặp phải thứ dám cắn lão tử, lão tử sẽ đun sôi hâm nhừ bọn ngươi lên ăn!"

Giọng nói kèm theo điên cuồng của đội trưởng vang vọng bát phương.

Xa xa, mặt Hứa Thanh đen lên, quay người trốn xa hơn. ...
Bình Luận (0)
Comment