Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1919 - Chương 2101: Trấn Thương Vương! (1)

Chương 2101: Trấn Thương Vương! (1) Chương 2101: Trấn Thương Vương! (1)Chương 2101: Trấn Thương Vương! (1)

Chuong 2101: Tran Thuong Vương! (1)

Nhà, ý nghĩa của chữ này cực lớn.

Hai từ về nhà, rất sớm lúc trước Hứa Thanh đã từng nghe Thất gia nói qua, hắn biết rõ mỗi người có chỗ lý giải tương tự đối với chữ này, nhưng cũng tôn tại điểm khác biệt.

Ví dụ như nhà trong miệng Thất gia, là Thất Huyết Đồng.

Nhà trong miệng Trấn Viêm Vương, là nhân tộc.

Năm đó lão cung chủ Chấp Kiếm Cung của Phong Hải Quận, nhà của lão là Phong Hải Quận.

Còn đối với Hứa Thanh mà nói, hắn một đường di tới, từ Nam Hoàng Châu đến Nghênh Hoàng Châu, lại đến Phong Hải Quận, lại tới Thánh Lan đại vực..... Cuối cùng là Hoàng Đô nhân tộc.

Hình như theo thời gian, ý nghĩa của nhà cũng biến thành có chút không giống nhau.

Từ một cái hang ổ trong xóm nghèo, đến nhà của Lôi đội trong doanh địa thập hoang giả, lại đến Thất Huyết Đồng cùng với Chấp Kiếm Cung ở Phong Hải Quận, cho đến Hoàng Đô nhân tộc bây giờ.

Trong lúc bất tri bất giác, Hứa Thanh cũng không còn là thiếu niên lúc trước.

Năm tháng không thay đổi dung nhan của hắn, nhưng vẫn trôi qua trong sinh mạng của hắn, nhưng mà may mắn chính la. . . . . Thời gian đã qua cũng không hề sống uổng.

Mặc dù không thể nghịch chuyển lại, nhưng nhân sinh trải qua lưu lại, lắng đọng tư tưởng sinh mệnh, hóa thành quà tặng của vận mệnh.

Quà tặng này có một cái tên.

Nó gọi là, trưởng thành.

30 năm. Từ lúc Hứa Thanh tự tay chôn toàn bộ thi hài trong tòa thành trì tàn phá, cho đến bây giờ, đã 30 năm rồi.

Cho nên nghe lời nói của Trấn Viêm Vương, vẻ mặt của Hứa Thanh không khỏi hơi hoảng hốt, cuối cùng nhìn tới phủ đệ của Ninh Viêm bên trong Hoàng Đô xa xa, chẳng biết tại sao, trước mắt của hắn có một đạo bóng hình nữ tử xinh đẹp, hình như đã sớm chôn ở đáy lòng, bây giờ càng dân càng rõ ràng.

Hắn nhớ kỹ, đêm lần đầu tiên gặp nhau, một đóa tử linh lan từ trên màn trời hạ xuống.

Hắn không quên, một đường làm bạn trên Uẩn Tiên Vạn Cổ Hà.

Bên tai hắn còn mơ hồ có giai điệu và nhịp điệu của nhạc khúc tên là Ly Thương.

Nhạc khúc mang theo ý giang hồ, dường như kể rõ hết thảy tất cả buồn vui cả đời, cuối cùng hóa thành một bình rượu đục. Trong cô độc... một hơi uống xuống.

Chảy vào trong lòng, tạo thành rung động.

Bên trong rung động chiếu đến, là thân ảnh nữ tử ôm đầu gối trên vách núi, nhỏ giọng thổ lộ hết tâm sự.

"Có lẽ trên thế gian tôn tại một chiếc đèn.... “

Đèn này, tên là Tử Huyền Thượng Thanh, bên trong cung điện Phượng Điểu đen nhánh, lặng lẽ ly thương, như một vòng tuần hoàn.

Chuyện xưa rõ mồn một trước mắt.

"Nhà sao!"

Trên mặt Hứa Thanh lộ ra nụ cười ôn hòa, những năm gân đây hắn trưởng thành, sự ngây thơ trước kia bây giờ cũng không phải là không hiểu.

Vì vậy hắn thở sâu, trong khi đội trưởng đang hồ nghi, dưới Trấn Viêm Vương tươi cười, hắn đi đến Hoàng Đô phía trước. Đoạn đường này điềm lành rộ trên trời, hoa tươi nở dưới mặt đất, bên cạnh là Trấn Viêm Vương, phía sau là nhóm hậu duệ quý tộc.

Bên trong Hoàng Đô càng có vô số bách tính đều đang chờ đợi.

Một khắc nhìn thấy thân ảnh Hứa Thanh, tiếng hoan hô và âm thanh sôi trào phóng lên trời.

Nhiều tiếng phát ra từ đáy lòng.

Thật ra bách tính rất đơn giản cũng rất chân thành, chỉ cần bọn họ cho rằng ngươi là tốt, như vậy bọn họ sẽ không hề keo kiệt sự yêu thích và thốt lời ca ngợi ngươi.

Loại việc dương oai với dị tộc, phù hợp với định nghĩa anh hùng trong lòng bách tính.

Vì vậy mới có trận nghênh đón tự phát này.

Lại càng không cần phải nói dị tộc đó còn là Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, lần dương uy này là trở thành Đại Huyền Thiên của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc.

Đồng thời chiến tranh kết thúc, cũng khiến cho vinh quang và dương uy không he cực hạn ở cá nhân, mà đã trở thành cả tộc quân.

Cho nên, Hứa Thanh trở về đã nhận lấy toàn bộ quy cách nghênh đón anh hùng của nhân tộc.

Theo tiếng hoan hô vang vọng, nồng đậm vận khí cũng từ bát phương tuôn đến phía Hứa Thanh, chảy xuôi trong cơ thể hắn, bồi dưỡng khư thổ, bồi dưỡng Đế Kiếm.

Trong đám người còn có một vài thân ảnh quen thuộc.

Như Ngô Kiếm Vu, Khổng Tường Long, cùng với những Chấp Kiếm Giả của Phong Hải Quận.

Hứa Thanh nhìn qua bọn họ, nhẹ gật đầu, chỉ là không có trông thấy Tử Huyền khiến cho trong lòng Hứa Thanh có gợn sóng.

Dứt khoát trong lúc đi về phía trước, vay vẫy tay về phía Ngô Kiếm Vu và Khổng Tường Long trong đám người.

Khổng Tường Long cười cất bước đi tới, Ngô Kiếm Vu cũng không dám bày thái độ trong hoàn cảnh này, mắt thấy Khổng Tường Long đi qua vì vậy cũng đi theo đằng sau.

"Chúc mừng Vực Chủ!"

Khổng Tường Long đi đến phía sau Hứa Thanh, nụ cười hóa thành nghiêm nghị, lập tức cúi đầu.

"Khổng đại ca, giữa ta và ngươi không cần như thế."

Hứa Thanh cười nâng y dậy, vê phần Ngô Kiếm Vu một bên vừa muốn nói gì đó, lại bị Nhị Ngưu choàng tay ôm cổ kéo đến trong ngực.

"Tiểu Kiếm Kiếm, có nhớ ta không nài"

Nội tâm Ngô Kiếm Vu như thế nào, Hứa Thanh không để ý, hắn nhìn qua Khổng Tường Long, chần chờ một chút sau đó hỏi một câu. "Ninh Viêm cùng với...... Tử Huyền Thượng Tiên, trong khoảng thời gian này vẫn mạnh khỏe chứ?"

Khổng Tường Long nghe vậy, trong mắt lộ ra một tia vẻ cổ quái.

"Sau khi Ninh Viêm trở về thì rất quyết chí tự cường, cường điệu tu hành, bây giờ đang ở vào thời khắc mấu chốt đột phá Nguyên Anh bước vào Linh Tàng, đang bế quan, một bộ rất cố gắng muốn tấn thăng."

"Vâ phần Tử Huyên Thượng Tiên thì, khục, khi ta tới thượng tiên đã truyền cho ta một câu nói."

"Nàng nói nếu như trông thấy ngươi, ngươi không có hỏi tới nàng, như vậy để cho ta chủ động nói cho ngươi biết, nàng đã ra ngoài Hoàng Đô, gân đây không có ở đây... "

"Nếu như ngươi chủ động hỏi, như vậy sẽ nói cho ngươi biết. ..... Chờ ngươi hết bận, nàng sẽ đi tìm ngươi."

Khổng Tường Long nhanh chóng liếc mắt nhìn qua Hứa Thanh, sau đó mắt nhìn mũi, không lên tiếng nữa.

Đối với chuyện giữa người hảo hữu trước mắt cùng với Tử Huyên thượng tiên, trên cơ bản đa số lão nhân Phong Hải Quận đều đã nghe qua rất nhiều lời đồn...
Bình Luận (0)
Comment