Chương 2102: Trấn Thương Vương! (2)
Chương 2102: Trấn Thương Vương! (2)Chương 2102: Trấn Thương Vương! (2)
Chuong 2102: Tran Thuong Vương! (2)
Hứa Thanh nở nụ cười, không hỏi thêm nữa mà thu hồi toàn bộ suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Cung.
Lúc vào Hoàng Đô, Trấn Viêm Vương đã cáo tri với Hứa Thanh chuyện Nhân Hoàng triệu kiến, để cho hắn sau khi vào thành trước tiên đi đến, vả lại toàn bộ Thiên Hầu cùng với Thiên Vương và đám người Thái Tể ở Hoàng Đô, đều đang chờ đợi trong Hoàng Cung.
Đối với vị Nhân Hoàng này, dù bây giờ Hứa Thanh có vinh quang bên người, tu vi cũng không phải trước kia có thể so sánh, nhưng vẫn nhìn không thấu như cũ.
Giờ phút này Hứa Thanh nhìn qua cây cầu bảy màu, nhìn tới 12 cây hương cực lớn đứng vững vàng trước Hoàng Cung.
Khói xanh lượn lờ, bốc lên từ 12 cây hương ấy. Đó là hương chọn Thái tử!
Lúc Hứa Thanh rời khỏi Hoàng Đô, tốc độ thiêu đốt của 12 cây hương không kém bao nhiêu, nhưng hôm nay. . . . . cây hương đại biểu Ninh Viêm mặc dù không phải thiêu đốt nhanh nhất, nhưng cũng thuộc nhóm đếm ngược.
Cũng khó trách Ninh Viêm cố gắng tu hành như vậy.
Về phần thiêu đốt chậm nhất, do đó còn thừa lại nhiều nhất và sừng sững cao nhất, có ba cây.
Một cây đại biểu môn hạ Quốc sư, Tứ hoàng tử, một cây đại biểu Ngũ hoàng tử dưới trướng Trấn Viêm Vương.
Một cây khác thì là Đại hoàng tử!
Ba cây hương cân sức ngang tài.
Nhìn qua những thứ này, Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, Tứ hoàng tử thân là đệ tử Quốc sư, hiển nhiên trận chiến này công lao không nhỏ, Ngũ hoàng tử giữ biên cương có công, cũng là sự tình xứng đáng. Về phần Đại hoàng tử, nhất định là công sức Viêm Nguyệt.
Trong lúc suy tư, đoàn người Hứa Thanh dưới Trấn Viêm Vương hướng dẫn, một đường đi về phía Hoàng Cung, không lâu sau mọi người người đã tới trước cửa cung.
Hai pho tượng khổng lồ thủ hộ cửa cung hơi cúi đầu, bày ra kính ý.
Mà ánh mắt Hứa Thanh xuyên qua cửa cung, lướt qua quảng trường bậc thang, nhìn về phía tòa đại điện đại biểu ý chí hoàng quyên của nhân tộc.
Hầu như ngay khi Hứa Thanh nhìn tới, một đạo ánh mắt ẩn chứa uy nghiêm cũng từ bên trong đại điện xuất hiện, đối mắt cùng Hứa Thanh.
Hứa Thanh khom người, cúi đầu về phía đại điện.
Cùng lúc đó có âm thanh từ hoàng cung truyền ra.
"Truyền bá, Hứa Thiên Hầu, Trần Nhị Ngưu yết kiến!" Giọng nói một đạo tiếp một đạo, cuối cùng như là thiên uy vang vọng bát phương.
Hứa Thanh liếc mắt nhìn đại sư huynh, hai người không chân chờ, đồng thời cất bước đi vào Hoàng Cung.
Trấn Viêm Vương mỉm cười, tương tự đi đến.
Về phần những hậu duệ quý tộc khác, người có đủ tư cách tự nhiên đồng hành, đám người còn lại thì là đứng nghiêm nghị trên quảng trường.
Cứ như vậy, sau hơn 10 hơi thở, một đoàn người Hứa Thanh đã bước lên bậc thang, đi vào trong đại điện đã đứng đầy người.
Hai bên trong điện quần thân nghiêm túc.
Bậc thang phía trước, nhiều vị Thiên Hầu ngồi ngay ngắn, phía trên là chỗ ngồi của 33 Thiên Vương nhân tộc!
Giờ phút này hơn phân nửa đều có mặt. Mà nơi cao hơn, trên ghế rồng ở vị trí cuối cùng, ánh mắt Nhân Hoàng như biển, đang ngồi trên đó, mặt không cảm xúc nhìn về phía Hứa Thanh.
Hứa Thanh vẻ mặt nghiêm nghị, khom người cúi đầu.
Nhị Ngưu bên cạnh trừng mắt nhìn, nghĩ đến lời nói của Trấn Viêm Vương lúc trước, vì vậy cũng học Hứa Thanh khom người bái.
"Hứa Thanh."
Nhân Hoàng nhàn nhạt mở miệng, giọng nói trầm thấp truyên khắp đại điện.
"Chuyến này ngươi đi Viêm Nguyệt mấy năm, quan sát Viêm Nguyệt tộc, dò xét Huyền Thiên sâu xa, cảm giác Vu đạo, cũng thấy vị Đại tư quyền nọ, ngươi đối với người đó, có cảm tưởng gì?"
Lời Nhân Hoàng vừa ra, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, toàn bộ ánh mắt đều nhìn tới Hứa Thanh.
Sự tình ba thân Viêm Nguyệt đã sớm truyền khắp Vọng Cổ, mặc dù chi tiết trong đó coi như bí ẩn, nhưng đối với nhân tộc bây giờ mà nói, đã có năng lực biết được.
Hứa Thanh nghe vậy trầm ngâm, trong đầu hiện ra việc Cửu Lê bị đâm sau lưng, Đại tư quyền muốn thành Thần, cùng với ba Thần tế tự anh linh Viêm Nguyệt Huyền Thiên, còn có Đại tư quyền cuối cùng ảm đạm, lựa chọn tự tế bản thân.
Tất cả mọi thứ, hai chữ cảm tưởng làm sao có thể miêu tả.
Lát sau, Hứa Thanh trầm giọng mở miệng.
"Không thể nắm quyền nhân sinh của mình, thì như thế nào nắm quyền vận mệnh tộc quần, cuối cùng là một trận vớt trăng trong nước, nhất niệm hưng nhất niệm vong.'
Nhân Hoàng trầm mặc.
Sau một lúc lâu, gã giơ tay lên, ý bảo Thái Tể.
Thái Tể tiến lên, ánh mắt sáng ngời nhìn tới Hứa Thanh, cao giọng mở miệng.
"Phụng tiên thừa vận, Huyền Chiến Đế viết, nhân tộc vận khởi, có chủ nhân Thánh Lan đại vực Hứa Thanh đến thế gian, bình định tranh đấu Hắc Thiên, quét dị tộc phản nghịch, giương cao uy danh nhân tộc."
"Công lao to lớn, thế đã tuyệt đỉnh, ban thưởng một tòa Linh Phủ trong Hoàng Đô, phong. . . . . Trấn Thương Vương, phong thêm chức Thái Phó của Hoàng tử"
Thánh chỉ vừa ra, ngoại trừ lác đác vài người, còn lại toàn bộ người trong đại điện đều chấn động tâm thần, dù mỗi người định lực cường đại, nhưng vẫn khó tránh khỏi thay đổi sắc mặt.
Thật sự là lấy công lao của Hứa Thanh, phong Vương vốn là sự tình xứng đáng, đều trong dự liệu của mọi người ở đây, nhưng lại là chữ Trấn, ý nghĩa trong đó quá lớn.
Chữ Trấn trong Thiên Vương, chính là đỉnh của Thiên Vương, cho đến bây giờ nhân tộc chỉ có một vị.
Việc này vốn là kinh người, lại càng không cần phải nói phong thêm chức Thái Phó của Hoàng tử.
Nên biết rằng chức Thái Phó của Hoàng tử chẳng những cao, càng trọng yếu chính là có quyên quản thúc đối với toàn bộ con nối dõi hoàng gia, Hoàng tử gặp cũng phải bái.
Cho đến khi Thái tử xuất hiện, chức này tất có công thưởng, dựa theo tập tục các thời kỳ, tấn thăng làm Thái Phó của Thái tử.
Một khi đến lúc đó, chính là một tôn tại như Đế Sư vậy.
Trong lúc tâm thần nhiều người cuộn trào, Hứa Thanh cũng cực kỳ ngoài ý muốn, mà Thái Tể tuyên đọc thánh chỉ vẫn còn đang tiếp tục.
"Còn nghĩa sĩ Trân Nhị Ngưu, nghĩa bạc vân thiên, gan dạ sáng suốt siêu quần, kỳ tài ngút trời, oai hùng phi phàm, đặc biệt lấy Thái Huyền Minh Thiết và Cửu Thiên Băng Tinh tuyệt phẩm trong Tạo Vật Phủ, chế tạo Đại Thiên Cương Giáp vì y!"
"Trong lãnh địa nhân tộc, dưới Thiên Vương gặp phải cúi bái."
Phong thưởng này nhìn như hoa lệ, nhưng trên thực tế một nửa quan chức đều không có, nhưng hai mắt đội trưởng lại vô cùng sáng ngời, cả người cũng kích động, hô to một tiếng.
"Ngô Hoàng vạn vạn tuel !"