Chương 2103: Thời điểm tế tổ (1)
Chương 2103: Thời điểm tế tổ (1)Chương 2103: Thời điểm tế tổ (1)
Chương 2103: Thời điểm tế tổ (1)
Đối với Nhị Ngưu mà nói, chức quan gì đó không trọng yếu, chỉ cần nhận lợi ích là được rồi.
Tuy rằng bản thân cũng là Chấp Kiếm Giả, nhưng nếu như Trấn Viêm Vương cùng Nhân Hoàng cũng không quan tâm điều đó, y cũng không thèm để trong lòng, với y thì uy phong mới là trọng yếu nhất.
Dau sao y biết rằng tuy mình cùng nhân tộc có phần liên quan, nhưng trên thực tế... thân phận chân thật của y cũng không thể xét là nhân tộc.
Thậm chí rốt cuộc mình là tộc quần nào, bản thân Nhị Ngưu cũng có phần mờ mịt khó nói.
"Ài, có quá nhiều kiếp trước cũng phiên muộn nha."
Nhị Ngưu ngạo nghễ trong lòng, bản năng nhìn về phía Hứa Thanh.
Lúc này Hứa Thanh cũng chú ý đến đại sư huynh, hắn mỉm cười, ánh mắt lộ ý chúc mừng.
Mắt thấy như vậy, Nhị Ngưu vô cùng vui vẻ, lại nghĩ đến Đại Thiên Cương Giáp thì càng chấn phấn.
Mà sau khi Thái Te đọc xong ban thưởng cho Nhị Ngưu, hơi dừng lại cho mọi người thời gian tiếp nhận việc này, rồi mới tiếp tục nói.
"Nhân tộc có vận, trước lên Thự Quang, nhiếp dị tộc bát phương, sau Phong Hải Quận chinh chiến hai vực Thánh Lan và Hắc Linh, khai cương khoách thổ."
Lời vừa nói ra, ánh mắt quần thần trong đại điện nhao nhao chấn động.
Lúc trước đọc thánh chỉ phong Vương cho Hứa Thanh, là sự tình xứng đáng, nhưng đoạn đằng sau này... . phần lớn bọn họ hiểu được là không đơn giản.
Loại tuyên bố như thế, tất có tiếng vọng.
Vì vậy đáy lòng bọn họ nhao nhao nổi lên suy đoán.
"Từ sau cuộc chiến, Hắc Thiên đại vực đã gửi thư đến, thế lực phụ thuộc Viêm Nguyệt cũng tránh lui, ít ngày nữa sẽ có sứ giả đến bàn về nghị ước ngàn năm. .... Càng là đã ký kết liên minh với Tế Nguyệt đại vực."
"Nhân tộc ta trải qua vô số năm tháng, các thời kỳ tổ tiên đều có hoành đồ chỉ tâm, cho đến lúc này. . . . . Cuối cùng có Thự Quang!"
"Hôm nay, ranh giới nhân tộc không còn là một vực bảy quận, mà bốn vực bảy quận!"
"Hoàng Đô đại vực, Thánh Lan đại vực, Hắc Linh đại vực, Hắc Thiên đại vực!"
"Sẽ tế tổ tiên, bái tự anh linh, báo với nhân tộc vạn cổ chỉ thiên!"
"Phụng tiên thừa vận, Huyền Chiến Đế viết."
"Triều lịch năm 2939. cách 800 năm từ lần tế tổ trước của nhân tộc, vào thời điểm trăm ngày Đấu Chỉ Ất Minh, mở lại Cổ Tinh, vận nhập thiên đàn, Nhân Hoàng cùng tộc vận, lần nữa tế te
Thanh âm Thái Tể vừa ra, đáy lòng toàn bộ quần thần trong đại điện lập tức nổ vang.
Tế tổ, đối với nhân tộc mà nói là buổi lễ cực kỳ long trọng, thậm chí có thể nói, mức độ trọng yếu vượt hơn toàn bộ điển nghi khác, là buổi lễ long trọng nhất của nhân tộc.
Chỉ khi tiên hoàng băng hà và tân hoàng kế vị, hoặc là nhân tộc thu được thành tựu kinh thiên động địa, mới có thể tiến hành.
Dẫu sao mỗi một lần mở ra Cổ Hoàng Tinh, tài nguyên cần thiết có thể nói là xa xi vô cùng, thậm chí lúc mấy vị Nhân Hoàng đời trước tại vị, coi như thời đại nhân tộc cường thế, mỗi một lần nhân tộc tế tổ đều khiến các tộc trên Vọng Cổ chú ý.
Mặc dù bây giờ uy thế của nhân tộc không bằng thời trước, nhưng đã có ý chí và xu thế quật khởi, chắc chắn chuyện tế tổ cũng sẽ khiến không ít ánh mắt dị tộc trên Vọng Cổ chú trọng.
Đại sự thế này, tất nhiên làm mọi người trong điện chấn động.
Chỉ Ia. . . . Dựa theo thánh chỉ rằng nhân tộc đích đích xác xác đã thu được thành tựu trước đó chưa từng có, tế tổ. .. cũng là thuận lý thành chương.
Hứa Thanh cũng đồng dạng chấn động tâm thần, trong ánh mắt thoáng có tia sáng lưu chuyển rất khó nhận ra.
Hắn tới Hoàng Đô đại vực này, về công sự là báo cáo công tác, và còn một việc tư!
Đó chính là vì Tử Huyền, giúp nàng tìm về Tử Huyên Thượng Thanh Đăng!
Thậm chí nâng Ninh Viêm lên cũng là vì việc ấy, nguyên do là chiếc đèn... Tại Cổ Hoàng Tinh.
Mà Cổ Hoàng Tỉnh là nội tình lớn nhất của nhân tộc, trận pháp bên ngoài vốn đã kinh khủng, mà bên trong cũng nhất định càng kinh người, cho nên không thể tuỳ tiện mở ra, chỉ có thời điểm tế tổ.
Nghĩ tới đây, tâm thần Hứa Thanh hơi gon sóng.
Cùng lúc đó, thanh âm Thái Tể lần nữa vang vọng.
"Lần tế tổ này, Đại hoàng tử có công Viêm Nguyệt, Tứ hoàng tử huyết chiến có tích, Ngũ hoàng tử thủ vùng biên giới có nhọc lao, ba vị Hoàng tử đều siêu quần tuyệt luân, tài đức vẹn toàn đặt quyên lợi chung lên lợi ích riêng, ban thưởng tư cách tế tổi"
Nói xong, Thái Tể quay người, khom người cúi đầu với Nhân Hoàng.
Nhân Hoàng gật đầu, cũng không nói.
Thái Tể dựa theo điện lễ, đợi thời gian chín hơi thở, sau đó mới bình thân, quay đầu nhìn ve phía quần thần trong điện với ánh mắt thâm sâu, mở miệng tram thấp.
"Lần dự triều này, chư vị nhưng còn có chuyện nào khác muốn tấu? Nếu như không tấu, vậy bãi triều."
Quân thần cúi đầu.
Duy chỉ có Hứa Thanh tiến lên một bước, khom người về phía Nhân Hoàng.
"Hứa Thanh, có việc thượng tấu."
Lời nói của Hứa Thanh vừa ra, ánh mắt bốn phía nhao nhao hội tụ, ngay cả Nhân Hoàng cũng chú ý đến Hứa Thanh, những Thiên Hầu và Thiên Vương đều là như vậy.
Ngay cả Trấn Viêm Vương cũng phải ngưng thần.
Thật sự là với thân phận bây giờ của Hứa Thanh, sự tình trong miệng hắn nói ra thì nhất định không thể là việc nhỏ.
Thái Te thần sắc nghiêm nghị, trầm giọng mở miệng.
"Trấn Thương Vương, thượng tấu chuyện gì?"
Hứa Thanh tram ngâm, cũng không trực tiếp nói mà lấy ra một khỏa ngọc giản, ghi chép vào trong đó chuyện mình chứng kiến ở Liêu Huyền Quận, bộ dáng ba vị tu sĩ Thánh Địa cùng với hành vi của bọn họ.
Ngoại trừ liên quan đến Liêu Huyền Dịch, những sự kiện còn lại đều là chân thật.
Sau đó Hứa Thanh giơ tay lên, ngọc giản bay về phía Thái Tể.
Thái Tể tiếp nhận và quét thần niệm qua, nháy mắt sau thần sắc lão lập tức đại biến, đôi mắt chợt trợn to nhìn vê phía Hứa Thanh.
"Hứa Thiên Vương, việc này... .'
"Tất cả đều là thật. Hứa Thanh trâm giọng mở miệng.
Vẻ mặt của Thái Tể cùng với câu trả lời của Hứa Thanh, khiến cho mọi người bốn phía đều kinh nghi bất định, chỉ có Nhị Ngưu hiển nhiên đoán được nội dung ngọc giản, y nở nụ cười rồi tiếp tục tưởng tượng trình độ rực rỡ của Đại Thiên Cương Giáp mình sắp nhận.