Chương 2104: Thời điểm tế tổ (2)
Chương 2104: Thời điểm tế tổ (2)Chương 2104: Thời điểm tế tổ (2)
Chương 2104: Thời điểm tế tổ (2)
Mà giờ phút này Thái Tể thở sâu, với định lực của lão vốn sẽ không như vậy, nhưng thật sự là nội dung mà Hứa Thanh báo lại quá mức gây chấn động.
Vậy mà. .... người Thánh Địa đến.
Vì vậy Thái Tể không chút do dự, dâng ngọc giản đến chỗ Nhân Hoàng.
Thần niệm Nhân Hoàng đảo qua, mặt gã không cảm xúc, chỉ là trong ánh mắt thêm một chút sắc thái ý vị thâm trường, lại phất tay giao ngọc giản cho Trấn Viêm Vương.
Sau khi Trấn Viêm Vương xem qua, sắc mặt âm trầm chuyển ngọc giản cho những vị Thiên Vương khác.
Sau một lúc lâu, trong cơn suy đoán của các quần thần trong đại điện, tất cả Thiên Vương đều xem xong ngọc giản, từng vị vẻ mặt ngưng trọng, cũng không đưa ngọc giản cho những vị Thiên Hầu xem. Thanh âm của Nhân Hoàng, cũng ngay lúc này vang lên.
"Việc này cũng không cần truyên ra bên ngoài, Thiên Vương biết là được."
Dù vô cùng nghi ngờ, nhưng quân thần trong điện cũng chỉ có thể cúi đầu, đồng thời trong lòng bọn họ cũng nổi lên một đoàn sương mù.
Mà bầu trời bên ngoài, cũng ngay một cái chớp mắt đó chợt âm trầm, sau một tiếng thiên lôi nổ vang, mưa to trút xuống, tung bay khắp nhân gian.
Trong tiếng mưa rơi rào rào, Hứa Thanh không hề nghĩ ngợi vê sự tình Thánh Địa, đối với hắn mà nói, những chuyện như thế tự nhiên cần người ở vị trí cao hơn quan tâm.
Hắn chỉ là một tu sĩ Quy Hư, mà Thánh Địa quá to lớn, còn chưa tới phiên chính mình phát sâu.
Ở góc nhìn của hắn, giờ phút này có một chuyện trọng yếu hơn so với Thánh Địa. Vì vậy mở miệng lần nữa.
"Lần này Hứa Thanh đến Viêm Nguyệt, hết thảy đầu nguồn đều là Ninh Viêm, mặc dù công lao của Ninh Viêm hoàng tử không hiện rõ, nhưng bất kể về tài đức hay phương diện đặt quyền lợi chung lên lợi ¡ch riêng cũng là thượng tuyển."
"Be hạ đã phong Hứa Thanh làm Thái Phó của Hoàng tử, như vậy Hứa Thanh tiến cử Ninh Viêm, với tư cách người tế tổ."
"Mong bệ hạ ân chuẩn."
Hứa Thanh khom người cúi đầu.
Lời này của hắn cũng không phải hư giả, dĩ nhiên mọi người đều hiểu quan hệ của Hứa Thanh cùng Ninh Viêm, vì vậy sau một lúc, thanh âm Nhân Hoàng vang vọng.
"Chuẩn!"
Một khắc thanh âm truyền ra, thân ảnh Nhân Hoàng đã mơ hồ, biến mất không thấy gì nữa. Buổi triều hội lần này, cũng theo đó kết thúc.
Khi mọi người rời khỏi đại điện, phần lớn quần thần trên mặt nở nụ cười, ôm quyền chúc mừng Hứa Thanh cùng Nhị Ngưu, trong khoảng thời gian ngắn thanh âm tán thưởng không ngừng, tựa như mỗi một vị đều là tâm khẩu hiền hòa.
Trên thực tế, dù không phải thật sự như vậy, nhưng tổng thể mà nói, cuối cùng thiện ý chiếm đa số.
Đây là do cấp độ đã quyết định biểu hiện của nhân tính.
Khi một người đến được độ cao nhất định, thì tất nhiên thái độ mọi người dành cho người đó phần lớn là hiên hòa.
Bởi vì đại giới nếu xảy ra mâu thuẫn là quá lớn.
Trừ phi là có lợi ích càng lớn hơn thúc đẩy, nếu không. ...... sẽ thấy thế giới này đều là thiện ý.
Đó... là nhân tính. Hứa Thanh nhận được lệnh bài Thượng Linh Phủ từ thị vệ Hoàng Cung đưa tới, từ biệt mọi người và rời khỏi Hoàng Cung cùng Nhị Ngưu, hắn mở cây ô giấy rồi đi thẳng đến chỗ Thượng Linh Phủ.
Nước mưa hóa thành từng sợi tơ tung bay trên mái hiên, phóng tâm nhìn thì thấy lúc này cả thiên địa đều mông lung dưới cơn mưa.
Người đi trên đường không nhiều lắm, một màn nghênh đón anh hùng cũng bế mạc bởi trận mưa, mà lúc này lời nói ung dung của Nhị Ngưu vang vọng, bộ dạng như xuyên phá thấu rõ nhân sinh.
"Cho nên nha, Tiểu A Thanh, chúng ta còn phải tiếp tục cố gắng, cũng không thể ngã xuống, ta nghĩ rằng ngươi không muốn trông thấy bộ mặt khác của nhân tính.'
Nhị Ngưu vỗ vỗ bờ vai Hứa Thanh, thân sắc Hứa Thanh như thường.
“Trước kia ta đã gặp qua." "À ta quên, khi còn bé ngươi trải qua rồi, ngươi đã chứng kiến quá nhiều cái ác của thế gian."
Đội trưởng nghe vậy nở nụ cười.
Cứ như vậy, bọn hắn một đường đi về phía trước, nghe tiếng mưa rơi, nhìn chúng sinh, hưởng thụ phút giây an bình khó được sau khi trở về từ Viêm Nguyệt.
Cho đến một canh giờ sau, Thượng Linh Phủ do Nhân Hoàng ban thưởng xuất hiện trong mắt hai người.
Toàn bộ Hoàng đô, tổng cộng có 108 tòa Thượng Linh Phủ.
Hiện giờ hơn phân nửa đều chưa được ban, trong trạng thái phong ấn.
Bởi vì tư cách được ban phủ này, chỉ có Thiên Vương.
Mà giá trị mỗi một tòa Thượng Linh Phủ là cực kỳ kinh người, bởi vì nó xây dựng ngay trên trận nhãn Hộ Tộc Đại Trận của nhân tộc, cho nên hội tụ linh khí nồng đậm hơn xa những khu vực khác. Đồng thời vô luận là chất liệu xây dựng hay đồ trang trí bên trong, đều là hội tụ tài nguyên đỉnh phong của nhân tộc, mà bản thân tòa phủ cũng có trận pháp riêng không hề tâm thường.
Ngoài ra mỗi một tòa Thượng Linh Phủ cũng có đặc trưng riêng, như tòa của Hứa Thanh thì bên trong có một linh trì.
Linh trì đó có phụ trợ không nhỏ đối với thân thể cùng tu hành, thậm chí ngâm lâu dài còn có thể bồi dưỡng thần hồn, cũng chính như thế, tòa Thượng Linh Phủ này có thể xếp trong mười thứ hạng đầu trong số 108 tòa.
Nhân Hoàng ban thưởng tòa phủ này, có thể thấy được độ coi trọng đối với Hứa Thanh.
Trước phủ đệ, Nhị Ngưu từ biệt.
"Ta không vào đâu, giờ ta chuẩn bị đi tìm lão đầu tử, nhìn xem lão đầu tử có ở Hoàng Đô đại vực hay không, dẫu sao máu thịt của Tàn Diện... . Lão làm sư tôn cũng không thể ăn mảnh nha!"
Trên đường đội trưởng đến phủ chưa từng đề cập qua chuyện đó, nhưng giờ phút này nói ra, hiển nhiên là đáy lòng y một mực nghĩ đến.
Nói xong, Nhị Ngưu ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi dưới ánh nhìn của Hứa Thanh.
Nhìn thân ảnh đại sư huynh, Hứa Thanh chợt nhớ tới điều gì đó, do dự rồi bỗng nhiên mở miệng.
Đại sư huynh, chờ một chút."
Thân ảnh Nhị Ngưu khựng lại, quay đầu với vẻ kinh ngạc.
Hứa Thanh tận khả năng giữ ngữ khí bình tĩnh, trên mặt cũng không có biểu cảm dư thừa, truyền ra lời nói.
“Cây trâm, còn không?”