Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1923 - Chương 2105: Nghenh Phong Đãi Nguyệt (1)

Chương 2105: Nghenh phong đãi nguyệt (1) Chương 2105: Nghenh phong đãi nguyệt (1)Chương 2105: Nghenh phong đãi nguyệt (1)

Chương 2105: Nghênh phong đãi nguyệt (1)

"Giở trò gì thế?"

Nhị Ngưu sững sờ, hiển nhiên không ngờ Hứa Thanh gọi chính mình lại, để nói một câu như vậy.

Nhưng y với tư cách người từng trải, tiếp theo lập tức phản ứng kịp, ánh mắt chợt sáng ngời, thân thể nháy mắt từ đằng xa đến trước mặt Hứa Thanh.

"Tiểu A Thanh, ngươi khai khiếu rồi hả?"

"Đây là tiết tấu muốn làm đại sự sao?"

"Ai nha nha, sao ta còn cảm thấy hưng phấn hơn so với ngươi đấy."

Vẻ mặt Nhị Ngưu phấn khích, đã quên mất sự tình muốn đi tìm sư tôn.

Mà bị Nhị Ngưu nhìn chằm chằm với ánh mắt như vậy, Hứa Thanh thấy rất mất tự nhiên, nhưng vẫn bảo trì vẻ mặt như thường, nhàn nhạt mở miệng. "Không hiểu ngươi đang nói cái gì."

Nhị Ngưu cười hắc hắc, giơ tay lên xuất ra hơn mười cái hộp, đưa toàn bộ cho Hứa Thanh.

"Đây đều là trâm cài thượng phẩm, trên cơ bản đều còn mới chưa sử dụng qua, cũng không biết tại sao lúc trước Đại U U lại cố chấp như vậy đối với trâm cài.'

"Vật liệu chế tạo đều không tâm thường, lúc đầu ta vốn chuẩn bị lưu lại về sau dùng từng cây khi có dịp."

"Hiện tại ngươi cứ lấy, cầm toàn bộ hết đi."

Bộ dáng và vẻ mặt Nhị Ngưu rất hưng phấn, còn liếc nhìn phủ đệ phía sau Hứa Thanh.

Hứa Thanh hơi đau đầu, sau khi nhận những cây trâm, nhìn đại sư huynh trước mắt và bỗng nhiên mở miệng.

"Đại sư huynh, ngươi nói xem sư tôn biết rõ chúng ta trở về, lão sẽ lựa chọn rời đi hay không, lão giữ nhiều máu thịt Tàn Diện như vậy, sẽ tránh chúng ta?”

Nhị Ngưu nghe vậy cười nhạt.

"Tiểu A Thanh, chiêu này dùng không ổn đâu, cố ý lấy lí do thoái thác như vậy, ta há có thể động tâm, dẫu sao sư tôn chúng ta vẫn phải có bố cục."

Lời nói mặc dù như thế, nhưng đáy lòng của Nhị Ngưu vẫn nổi lên một chút nghi ngờ.

Hứa Thanh trừng mắt nhìn, mở miệng lần nữa.

"Mặc dù Tạo Vật Phủ có rất nhiều tài liệu tuyệt phẩm dùng để chế tạo Đại Thiên Cương Giáp, nhưng những thứ quý trọng ắt họ sẽ khá tiếc thành ra gia giảm phần nào đấy, có lẽ thành phẩm cuối cùng cũng không quá hoàn mỹ."

"Sau đó dù nhận ra cũng rất khó rèn lại, dẫu sao Nhân Hoàng cũng không thể nào hạ chỉ lần nữa."

"Đại sư huynh, nếu ta là ngươi, chắc chắn đi nhìn chằm chằm việc này, đây chính là giáp mặc trên thân mình, mà ngày đầu tiên rèn tương đương với rèn phần căn bản, đảm bảo đầy đủ tài liệu cần thiết là cực kỳ trọng yếu."

Hiếm khi Hứa Thanh nói một hơi nhiều lời như vậy.

Nhị Ngưu nghe mà sững sờ, ngược lại là y không ngờ về điều ấy, giờ phút này cân nhắc lại cảm thấy lời của Hứa Thanh rất có đạo lý, vì vậy đáy lòng rối rắm.

Trên người Hứa Thanh lóe lên, Đại Huyền Thiên Giáp bay ra.

"Đại sư huynh có thể mang theo giáp này để làm chuẩn so sánh, không thể để cho Tạo Vật Phủ ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu được.

Nhị Ngưu nhìn qua Đại Huyền Thiên Giáp trước mặt, cảm thụ sự hoa lệ, y nghĩ tới giấc mộng của mình, lại nhìn qua Hứa Thanh.

"Tiểu tử ngươi, cũng được."

Nhị Ngưu nhìn ra một phương diện Hứa Thanh đang muốn riêng tư, cũng hiểu được một phương diện khác Hứa Thanh nói có đạo lý, vì vậy giơ tay lên bắt lấy Đại Huyên Thiên Giáp, đè xuống tiếc nuối dưới đáy lòng, nhoáng một cái đi xa.

Nhìn qua bóng lưng đội trưởng, Hứa Thanh âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Hắn thu hồi ánh mắt, quay người nhìn lại phủ đệ.

Hồi lâu, hắn giơ tay lên đẩy, đại môn màu đỏ thắm của phủ đệ chậm rãi mở ra.

Linh khí đập vào mặt, làm những sợi tóc của Hứa Thanh bay ra phía sau, hắn thoáng cảm thụ độ nồng đậm của linh khí, rồi cất bước đi vào trong đó.

Trận pháp của phủ đệ lập tức âm ầm mở ra, hoàn toàn ngăn cách người ngoài xâm nhập.

Mà theo trận pháp tản ra, một con nhuyễn trùng màu lam ẩn nấp giữa không trung bị văng ra ngoài.

"Này Tiểu A Thanh, nghiêm cẩn đến độ vậy nha!"

Nhuyễn trùng bất đắc dĩ truyền thần niệm dò xét một con phân thân khác đặt trong túi trữ vật của Hứa Thanh, nhưng phát hiện cũng bị ngăn cách, vì vậy thở dài, chỉ có thể rời đi.

Cùng lúc đó ngoài phủ đệ của Ninh Viêm, một thân ảnh màu tím dưới chiếc ô giấy màu trắng, đang bước từng bước nhỏ ra đại môn, ung dung đi về chỗ tòa Thượng Linh Phủ của Hứa Thanh.

Thân ảnh dưới ô uyển chuyển, dung nhan tuyệt mỹ, vả lại rõ ràng đã được trang điểm rất tỉ mỉ....... Chỉ là hai má hơi đỏ lên, trong mắt có một chút thần thái khác thường, hình như hoặc nhiều hoặc ít có phần khẩn trương, cũng pha lẫn sự chờ mong.

Mưa, càng lớn.

Một nén nhang sau bên trong Thượng Linh Phủ, Hứa Thanh dựa theo thói quen kiểm tra toàn bộ khu vực của phủ đệ, sau khi xác định nơi đây không ngại, hắn đi đến trước linh trì trong phủ, đáy lòng nhớ lại từng màn đi đến Viêm Nguyệt.

Bắt đầu là khâu Bàn Sơn, cho đến Sơn Hải đại vực, sau đó Thần Vực, cuối cùng trở về lại gặp ba người của Thánh Địa, một phen ngươi lừa ta gạt, tâm thần hắn sớm đã mỏi mệt.

Bây giờ cuối cùng tạm an bình, trong phủ đệ yên tĩnh này, hắn dứt khoát ngồi bên cạnh linh trì cảm thụ linh khí nông đậm bốn phía.

"Cần phải nghỉ ngơi thật tốt một phen, đồng thời còn muốn đi một chuyến đến Dị Tiên Lưu, lần nữa nghiên cứu những ngọc giản truyền thừa của Dị Tiên Lưu."

Hứa Thanh thì thào.

Lúc ở Viêm Nguyệt, sau khi xác định con đường tương lai của mình, Dị Tiên Lưu trở thành thuật chủ tu của hắn vê sau, cho nên Hứa Thanh chuẩn bị dùng một khoảng thời gian để cảm ngộ kỹ càng hơn.

Trước phải hoàn toàn tiếp thu và thấu rõ truyền thừa Dị Tiên Lưu, rồi sau mới có thể sáng tạo, sửa cũ thành mới.

"Dị Tiên Lưu chỉ có thể tiến vê phía trước, cũng không thấy đường lui, cũng chưa có công pháp cụ thể nào, chỉ mới có khái niệm cùng phương hướng chung. . . . . Cho nên hết thảy về sau, cũng cần sáng tạo."

Trong mắt Hứa Thanh lộ ra tinh mang, trên thực tế con đường tu hành chính là như thế, sau khi đến trình độ nhất định, trừ phi là công pháp của tiên nhân quá mức nghịch thiên hoặc vô khuyết, nói cách khác, thực tế không thể nào thích hợp cho tất cả mọi người.

Muốn đi xa hơn, nhất định phải tự nghĩ ra.

Nếu tu vi còn yếu thì tự nhiên cần người khác tương trợ, như Thất gia đã sáng tạo công pháp vì hắn.
Bình Luận (0)
Comment