Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1924 - Chương 2106: Nghênh Phong Đãi Nguyệt (2)

Chương 2106: Nghênh phong đãi nguyệt (2) Chương 2106: Nghênh phong đãi nguyệt (2)Chương 2106: Nghênh phong đãi nguyệt (2)

Chương 2106: Nghênh phong đãi nguyệt (2)

Nhưng hiện tại Hứa Thanh đã đến Quy Hư, trên lý luận hắn đã có đủ tư cách tự nghĩ ra, chỉ bất quá khó khăn rất lớn, dẫu sao sáng tạo công pháp cần có cơ duyên, càng cần nhiều cảm ngộ.

"Cũng may, ta có Liêu Huyên Thánh Dịch!"

Hứa Thanh giơ tay trảo vào hư không, lập tức một cái bình nhỏ màu trắng hiện ra lòng bàn tay.

Đó là bình đựng Liêu Huyền Thánh Dịch, dịch thể này là thiên tài địa bảo cực kỳ trân quý, nếu không sẽ không khiến ba người Thánh Địa ngấp nghé.

Nó có hiệu quả vô cùng huyền diệu, trợ giúp cực lớn đối với cảm ngộ.

Hứa Thanh nhớ lúc bên trong địa quật, chỉ là ngửi được mùi hương đã làm trên trăm đạo ngân hư ảo trong cơ thể chấn động. "Thử lại một lần."

Trong lòng đã quyết đoán, Hứa Thanh mở bình nhỏ ra, lập tức một cỗ mùi hương tràn ngập bốn phương, mà linh trì trước mặt Hứa Thanh giống như cũng bị làm sôi trào.

Nội tâm Hứa Thanh khẽ động, sau khi trâm ngâm thì dứt khoát đổ một giọt vào linh trì.

Một giọt hạ xuống, toàn bộ mặt nước linh trì lập tức bốc lên, đồng thời có sương mù nồng đậm bay lên, linh tính của nước trong linh trì càng đậm hơn một chút so với trước.

Mặc dù mùi hương hơi bị phai nhạt, nhưng lại tràn ngập toàn bộ linh trì.

Hứa Thanh suy nghĩ một chút, đứng người lên cởi quần áo, lộ ra thân hình rắn chắc, cất bước đi vào linh trì và khoanh chân ngồi xuống.

Vô tận linh khí từ nước trong linh trì tràn vào toàn thân Hứa Thanh, trong nước ẩn chứa giọt Liêu Huyền Thánh Dịch đã pha loãng vào linh thủy, một bộ phận tràn ngập trên thân Hứa Thanh, một bộ phận dung nhập linh khí được hắn hút vào trong cơ thể.

Một cảm giác thoải mái dễ chịu chậm rãi dâng lên từ thân hồn của Hứa Thanh, thân thể hắn chậm rãi thả lỏng, linh hồn của hắn cũng thư thái, toàn bộ người đắm chìm trong đó, dần dần trong đại não là một mảnh linh hoạt kỳ ảo.

Thời gian trôi qua, một lúc lâu sau Hứa Thanh chậm rãi giương đôi mắt.

Đầu tiên là vẻ mờ mịt, sau đó thanh minh, hắn nội thị khư thổ trong cơ thể mình, thấy tựa như những đạo ngân hư ảo càng rõ ràng hơn một chút so với trước kia.

"Mặc dù thu hoạch cũng không quá cụ thể, nhưng cái cảm giác vừa rồi. ... ."

Hứa Thanh thì thào, nhớ lại trạng thái linh hoạt kỳ ảo, sau một lúc lâu hắn muốn tiếp tục cảm ngộ.

Nhưng vào lúc này thần sắc hắn hơi động, thần niệm tản ra dung nhập trận pháp của phủ đệ, nhìn thấy ngoài phủ đệ... có một bóng hình xinh đẹp đi tới.

Mặc dù ô giấy che khuất, nhưng vẫn có thể nhìn ra tư thế uyển chuyển, nhất là phối hợp nước mưa dưới mặt đất, tựa như bộ bộ sinh liên.

Dáng vẻ thướt tha mềm mại.

Khi nàng đi đến trước cửa và đứng thẳng lại, càng là duyên dáng yêu kiều, phong thái yểu điệu.

Dáng người cùng phong thái ấy, quả thực khiến người ta mê muội.

Mà một khắc thân niệm Hứa Thanh quét tới, bóng hình xinh đẹp hơi nhấc ô giấy, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ, dịu dàng nói.

"Còn không mở cửa."

Trái tim Hứa Thanh chợt nhảy dựng, bản năng đứng người lên và nhanh chóng mặc quần áo, chẳng biết tại sao đáy lòng bay lên đủ loại suy nghĩ, cuối cùng lặng lẽ giơ tay lên. Lập tức trận pháp phủ đệ tản ra một đạo khe hở.

Ngoài phủ đệ, cánh tay nõn nà vung lên, đại môn mở ra, sau khi nàng cất bước đi vào thì cửa đóng lại, trận pháp cũng lập tức thu nạp.

Giữa không trung, nhuyễn trùng màu lam lần nữa bị buộc văng ra, thì ra Nhị Ngưu vẫn thủy chung chưa hề chạy. ..... Quá phận nha."

Hứa Thanh không nghe thấy thanh âm không cam lòng của Nhị Ngưu, giờ phút này ở trước mặt của hắn... bóng hình xinh đẹp đã hiển lộ.

Hứa Thanh khẩn trương lên, thân thể không còn cảm giác, có chút cứng ngắc.

"Bái kiến thượng tiên."

Thanh âm Hứa Thanh hơi khô khan miễn cưỡng.

Người tới, dĩ nhiên là Tử Huyền.

Chỉ thấy khuôn mặt như vẽ, chân mày hấp dẫn, mắt phượng ẩn tình tựa làn thu thủy, ánh mắt thanh tịnh sáng ngời, linh động rực rỡ.

Vẻ đẹp ấy... khiến người ta vừa thấy đã khó quên.

Không biết phải dùng bao nhiêu lời văn hoa mỹ để miêu tả hết, chỉ có thể nói gọn là tuyệt mỹ.

Giờ phút này nàng thoáng nhìn trên người Hứa Thanh, sau đó ngó qua linh trì bên cạnh, lúc mắt phượng đảo qua thoáng có một vòng khác thường, sau đó ra vẻ như thường, cười khẽ mở miệng.

"Kiểu gì mà khi gặp ta, bộ dạng mất tự nhiên vậy chứt”

"Chẳng lẽ bởi vì nhiều năm không thấy, hay là do Hứa Thiên Vương tại Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, đã có những bóng hình mỹ lệ khác trong nhân sinh?”

Tử Huyền ung dung mở miệng, vừa nói vừa đi đến linh trì bên cạnh, sau khi cỡi giày và ngồi xuống, một đôi chân ngọc trắng noãn thò vào trong nước, tạo nên bọt nước. Hứa Thanh tram mặc, hắn cũng không biết phải nói cái gì, ngày bình thường hắn vốn ít nói, bây giờ càng là như bị câm rồi.

Cuối cùng chỉ có thể giơ tay phải lên lấy ra hơn mười cái hộp, đặt ở trước mặt.

Tử Huyền mỉm cười, cánh tay nõn nà vung lên, những cái hộp cùng mở ra, toàn bộ đều là cây trâm cài. ...

Hứa Thanh đúng là dùng toàn bộ hộp mà đội trưởng cho, đều lấy ra hết.

Một màn thế này, cho dù là Tử Huyền cũng đều sửng sốt một chút.

"Nhiều như vậy? Đều là tặng cho ta?"

Hứa Thanh nhẹ gật đầu.

Tử Huyền nghe vậy trừng mắt nhìn, cặp môi anh đào đỏ mọng hơi nhếch lên, toát ra vài phần kiêu mi.

"Nào có ai, một lúc tặng nhiều cây trâm như vậy."

Hứa Thanh cũng không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể trâm mặc.

Ngược lại là Tử Huyền cười mỉm thu nhận những cây trâm, sau cùng lưu lại một cây thả ở bên cạnh, sau đó đôi mắt nhìn vào trên người Hứa Thanh.

"Hứa ngốc tử, ngươi không hỏi tại sao ta tới đây hả?"

"Tử Huyền. . . thượng tiên tới đây là?" Hứa Thanh hoàn toàn ở thế bị động, bản năng hỏi một câu.

"Ta tới mộc dục."

Tử Huyền nhẹ giọng mở miệng.

Giờ phút này sương mù lan tràn, hơi bao phủ thân hình uyển chuyển của Tử Huyền, bên trong một mảnh mông lung, hình như có rặng mây đỏ nổi lên nơi gò má của nàng.
Bình Luận (0)
Comment