Chương 2107: Thanh bào tiểu tướng mới lên ngựa (1)
Chương 2107: Thanh bào tiểu tướng mới lên ngựa (1)Chương 2107: Thanh bào tiểu tướng mới lên ngựa (1)
Chuong 2107: Thanh bao tieu tướng mới lên ngựa (1)
Giọng điệu kiêu mị của câu ấy phối hợp với sương mù bốn phía, lập tức tạo thành một bầu không khí kiêu diễm, theo sương mù lan tràn ra.
Tim của Hứa Thanh đập nhanh không tự chủ, chỉ cảm thấy căng thẳng vô cùng, thậm chí miệng đắng lưỡi khô, theo bản năng nhìn Tử Huyền.
Trong sương mù, khuôn mặt Tử Huyền như hoa đào, mắt uẩn linh vận, sáng ngời mà thâm sâu.
Dường như trong ánh mắt chứa ngàn vạn thế giới, với đủ loại sắc thái, có thiếu nữ ngượng ngùng cùng hồn nhiên, lại có nữ tử thành thục cùng trí tuệ, có vô cùng thần bí lại rất mị lực.
Giờ phút này nàng nhẹ nhàng nháy mắt, tựa như ngôi sao sáng nhất trong bầu trời đêm đang loe lên, không ai có thể dời mắt trước khung cảnh thế này. Dù là mông lung cũng có thể nhìn thấy da trắng lộ hồng, cái cảm giác kiều diễm... gợi dục, thậm chí nhờ sương mù càng tăng thêm phần cuốn hút.
Nhất la. . . . . Theo sương mù nồng đậm hơn, một màn khiến sấm sét bạo liệt trong đầu Hứa Thanh xuất hiện.
Thân ảnh Tử Huyền... bước vào linh trì.
Bên bờ linh trì, thứ lưu lại chính là váy dài màu tím. ...
Thân thể tinh tế như tuyết ngọc, nét hồng nhuận phơn phớt tự nhiên, thoáng ẩn thoáng hiện vô cùng hoàn my có thể nói kinh tâm động phách.
Cho đến khi sắp hoàn toàn bị sương mù bao phủ, nàng đứng ở nơi đó, hơi quay đầu cười một cái.
Chính là 'ngoái đầu vọng nhất tiếu, bách mị tự nhiên sinh.
Khuôn mặt kiều diễm cùng quyến rũ như thế, đủ khiến người ta khuynh đảo. Mà thanh âm cũng vào lúc này truyền ra.
"Hứa Thanh, cùng nhau nha... …
Chỉ có năm chữ, nhưng thanh âm do Tử Huyền nói ra lại gây rung động vô cùng.
Cho đến nháy mắt tiếp theo, sương mù hoàn toàn bao phủ nàng, thậm chí cũng bốc lên tràn ngập thân ảnh Hứa Thanh...
Một đêm trôi qua.
Một đêm này, nước ao gợn sóng, sương mù bốc lên, không ai biết bên trong đã phát sinh chuyện gì, cũng không thể thấy được.
Mà ngoài phủ đệ, một con nhuyễn trùng màu lam giữa không trung đang nghĩ hết biện pháp, muốn đi vào náo loạn một phen, nhưng mãi không cách nào thành công.
Vì vậy nó không cam lòng, tiếp tục chờ đợi. Mà một mạch. . . Chính là bảy ngày.
Từ khi Tử Huyền vào Thượng Linh Phủ của Hứa Thanh, trong bảy ngày qua cũng chưa hề bước ra.
Cho đến sáng sớm ngày thứ tám, đại môn Thượng Linh Phủ chậm rãi mở ra, Tử Huyền toàn thân váy dài bước ra từ bên trong.
Thân ảnh như hoa lan.
Dưới ánh mặt trời, da thịt nàng lộ ra bên ngoài, tựa như đồ sứ tinh xảo, trắng nốn mà tỉnh tế, làn da phía dưới dường như chảy xuôi theo dòng thanh tuyền, cho người ta một loại cảm giác vô cùng tươi mát và thoải mái dễ chịu.
Khuôn mặt trái xoan của nàng càng là đẹp đến không tỳ vết, chiếc cằm ưu nhã phúc hậu, như đạo vận hướng tới nhân sinh tốt đẹp.
Mà mái tóc dài đen bóng mềm mại, nguyên bản bảy ngày trước xõa trên đầu vai như thác nước, giờ khắc này đã được búi lên bởi một căy trâm phượng mạ vàng.
Vì vậy lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh cùng xương quai xanh thanh thoát, khiến lòng người khuynh đảo.
Giờ phút này gió ban mai nhẹ nhàng thổi qua, ngọc châu trên cây trâm cũng theo gió phiêu động.
Đúng là một màn như tiên nữ hạ phàm.
Mà bây giờ trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Tử Huyền... vẫn còn lưu rặng mây đỏ, vẻ kiều mị trong ánh mắt cũng chưa tản đi.
Hết thảy càng tăng thêm sự xinh đẹp quyến rũ cho nàng, trong mắt kẻ hữu tình thì đó chắc chắn là cảnh đẹp nhất thế gian.
Một khắc đi ra đại môn, nàng hơi quay đầu, đôi mắt đẹp nhìn Hứa Thanh còn đứng bên trong, dịu dàng truyền ra âm thanh.
"Vậy là chúng ta đã nói rồi nha." "Đã nói.....
Hứa Thanh thở sâu, nhẹ gật đầu.
Nụ cười của Tử Huyền càng đẹp hơn, quay người rời đi, chỉ là sau khi đi được vài bước, thân thể nàng giống như có hơi loạng choạng không khỏe, rất nhanh rặng mây đỏ trên hai má lại nổi lên. . .
Đưa mắt nhìn thân ảnh Tử Huyền đi xa, thân sắc Hứa Thanh có phần hoảng hốt.
Nhưng không đợi hắn nhớ lại từng màn trong bảy ngày này, thân ảnh Nhị Ngưu đã từ gần đó lao nhanh đến, vả lại cũng không phải một mình, còn có Ngô Kiếm Vu đi cùng.
"Ài, Tiểu A Thanh, trùng hợp ghê haI"
Nhị Ngưu làm bộ dạng như vừa đến nơi đây, vẫy tay với Hứa Thanh.
"May mắn trước đó ngươi nhắc nhở ta đấy Tiểu A Thanh, ta đã đến Tạo Vật Phủ, tự mình nhìn chằm chằm suốt bảy ngày bảy đêm, một bước không ly khai, quả nhiên bọn họ cũng không có cơ hội ăn bớt an xén nguyên vật lieu.
Nhị Ngưu đắc ý đi tới Ngô Kiếm Vu bên cạnh muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vì không muốn sinh phiền phức không cần thiết, lựa chọn ngậm miệng.
Hứa Thanh quay đầu, dĩ nhiên nét hoảng hốt trong mắt đã tản đi, bình tĩnh nhìn qua đại sư huynh.
"Đại sư huynh, thật là đúng dịp.
Nhị Ngưu trừng mắt nhìn, nhanh chóng quan sát trên dưới Hứa Thanh, bộ dạng vô cùng tò mò, thậm chí còn đi quanh Hứa Thanh vài vòng để ngó, trong mắt sáng lên, chép miệng thành tiếng.
Dưới ánh mắt đó của Nhị Ngưu, trong lúc Hứa Thanh biểu lộ bình tĩnh, mà màu da hắn hơi đỏ lên có vẻ mất tự nhiên.
"Tiểu A Thanh nha, ngươi có điểm gì là lạ đấy, đường như có chỗ nào khác xưa rồi."
Đội trưởng cười nhạt.
"Ta vừa vặn như trông thấy có người rời khỏi từ phủ đệ của ngươi. . . Ha ha."
Hứa Thanh ho khan một tiếng, hắn vừa muốn mở miệng, thì Ngô Kiếm Vu bên cạnh đã không thể nhịn nổi nữa vì quá hào hứng, đột nhiên gã xuất khẩu bậy ngôn... à không, là xuất khẩu rắm thơ.
"Thanh bào tiểu tướng mới lên ngựa, trời biết đã chiến bao hiệp rồi, nhìn như bảy ngày cạn tinh lực, ai rõ giai đoạn nghỉ mấy lần!"
Rắm thơ của Ngô Kiếm Vu vừa thốt ra, nháy mắt tiếp theo có một cỗ cuồng phong cuốn lên, trong chốc lát thân ảnh gã đã bị cuốn ra xa hàng dặm.
Hứa Thanh hừ lạnh một tiếng.
Nhị Ngưu ho khan, nhìn ra Hứa Thanh da mặt mỏng, vì vậy nói đỡ.
"Quá phận, tên Ngô Kiếm Vu này phải bị chỉnh đốn!"
"Ngô Kiếm Vu, nhớ nhanh chóng trở vê" Sau khi hô một câu lên trời, Nhị Ngưu nhìn phủ đệ của Hứa Thanh. Đối với đại sư huynh, tuy Hứa Thanh có bất đắc dĩ, nhưng xử lý thế nào thì hắn đã có kinh nghiệm, giờ phút này thân sắc lại bình tĩnh, hỏi một câu.
"Sư phụ có ở đây không?"