Chương 2108: Thanh bào tiểu tướng mới lên ngựa (2)
Chương 2108: Thanh bào tiểu tướng mới lên ngựa (2)Chương 2108: Thanh bào tiểu tướng mới lên ngựa (2)
Chuong 2108: Thanh bao tieu tướng mới lên ngựa (2)
Nhắc tới sư tôn, Nhị Ngưu cũng bị dời đi suy nghĩ, tức giận nghiến răng mở miệng.
"Đừng nói nữa, lão đầu tử đi rồi!"
"Quả nhiên ngươi nói đúng, mấy ngày hôm trước ta dựa vào phương pháp độc môn đã dò ra tung tích của lão, nhưng thời điểm đi tìm, lão tiểu tử đó đã sớm không thấy."
"Đây rõ ràng là tiết tấu muốn ăn mảnh!"
"Nhà người ta có vị sư phụ nào như vậy đâu, quá phận, chuyện này ta nhất định sẽ không bỏ qua. Ta cũng nghĩ kỹ rồi, qua một thời gian nữa chúng ta trở về một chuyến, ta muốn thể hiện uy nghiêm của đại sư huynh, triệu tập lão nhị lão tam, bốn người chúng ta cùng nhau thảo phạt sư tôn!"
"Nếu lão không chia của ăn trộm, chúng ta sẽ cùng nhau phản bội sư môn, để về sau lão đầu tử lẻ loi trơ trọi một mình."
Lời nói của Nhị Ngưu kinh người, thần sắc ngạo nghề, bộ dáng nhất định sẽ làm như vậy.
Hứa Thanh trừng mắt nhìn, nhẹ giọng mở miệng.
"Như vậy không tốt sao.... ."
"Lão đã chơi kiểu mùng một, thì đừng trách chúng ta làm dạng rằm mười lăm!" Nhị Ngưu hừ một tiếng.
"Việc này ta cũng có cách rồi, đến lúc đó chúng ta cùng tiến lên là được!"
Trong lúc nói hai người đã đi vào phủ đệ, sau khi ngồi xuống trong điện, rõ ràng vì sự tình Thất gia mà Nhị Ngưu vẫn còn canh cánh trong lòng. Cho đến lát sau, lúc Ngô Kiếm Vu mặt mũi bầm dập trở về, y mới chuyển sự chú ý đến trên thân Ngô Kiếm Vu.
Hiện giờ trông Ngô Kiếm Vu rất thành thật. Gã vốn sợ nhất là Hứa Thanh, sợ thứ hai là Nhị Ngưu, vừa rồi thật sự nhịn không được nên miệng thốt lời ti tiện, mới xuất khẩu thành thơ, bị Hứa Thanh dạy dỗ một chút. Giờ phút này bất kể trong lòng gã trách móc như thế nào, nhưng biểu hiện ra lại rất nhu thuận.
Gã ngồi trước mặt hai người, ngậm chặt miệng trước ánh mắt trông mong của Nhị Ngưu.
"Tiểu Kiếm Kiếm, sự tình mấy hôm trước ta nói cùng ngươi, nhờ cậy ngươi nha. Ngươi yên tâm, Trân Nhị Ngưu ta làm việc luôn luôn công bằng, tuyệt đối không để cho ngươi bận rộn mà không công.'
"Như vậy, sau khi ấp trứng xong, vỏ trứng là của ngươi rồi!"
Đội trưởng ngữ khí ngưng trọng, chậm rãi mở miệng.
Nói qua, y lấy ra quả trứng của chính mình, đặt trước mặt Ngô Kiếm Vu.
Hứa Thanh mặt không cảm xúc, cũng lấy ra một quả.
Nhìn hai quả trứng, tuy trong lòng Ngô Kiếm Vu mười phần nắm chắc, nhưng loại sự tình này gã vẫn cảm thấy hơi mất mặt, mặc dù lúc trước đồng ý với Nhị Ngưu, nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy quả trứng, vẫn còn hơi do dự.
Mắt thấy như vậy, Nhị Ngưu vỗ vỗ bờ vai Ngô Kiếm Vu.
"Ta nói cho ngươi biết, hai quả trứng này không đơn giản, đó là trứng của Thần Linh, vậy vỏ trứng sẽ tâm thường sao, đó là Thần xác!"
"Hơn nữa quan trọng nhất là, nếu ngươi ấp nở được trứng của Thần, thì về sau ngươi càng có thêm nhiều kinh nghiệm, dễ dàng ấp nở càng nhiều loại sủng vật khủng bố, đây tuyệt đối là cơ hội đạt kinh nghiệm kinh thiên.
"Ngươi phải có chí khí, như một số sủng vật tạp giao hiện tại của ngươi, tối đa cũng chỉ là huyết mạch Chúa Tể mà thôi. Ngươi thử nghĩ xem, nếu có một ngày ngươi vung tay lên, xuất hiện không phải huyết mạch Chúa Tể, mà là một đám sủng vật Thần Linh được ngươi nuôi lớn, vậy uy phong cỡ nào!"
"Đến lúc đó, dù là di vật của Huyền U Cổ Hoàng trên khắp Vọng Cổ này, hễ là ngươi cần, ai dám không cho ngươi?"
Cũng không biết là do câu nào trong một tràng lời dụ dỗ của Nhị Ngưu, khiến cho cuối cùng Ngô Kiếm Vu hạ quyết tâm, trong mắt gã lộ ra quyết đoán, nghiến răng đồng ý việc này. Sau đó Hứa Thanh gật đầu, Ngô Kiếm Vu cầm hai quả trứng bay nhanh rời phủ đệ.
Cho đến khi đã đi xa xa, trong mắt Ngô Kiếm Vu lộ vẻ cố chấp, thì thào nói nhỏ.
"Sủng vật Thần Linh.... “
Hô hấp của gã dồn dập, ý chí kiên định bốc lên.
Giờ phút này, nếu sư tôn năm đó của gã chứng kiến, nhất định trong lòng sẽ phức tạp, không biết phải nói gì vì thấy xấu hổ thay gã.
Thật sự là... .. Năm đó ở Thất Huyết Đồng, đã từng thiên kiêu của đệ nhất phong, rõ ràng gã là kiếm tu, lại bởi vì một lần ngoài ý muốn thu được vật phẩm, từ đó đã cải biến con đường.
Thay đổi triệt triệt để để.
Mà bên trong Thượng Linh Phủ, sau khi Ngô Kiếm Vu rời đi, Nhị Ngưu vỗ trán một cái, trên đầu dài ra một nhánh mây xanh nhạt, vờn chung quanh y trông rất có linh tính.
"Tiểu A Thanh, món đồ chơi này chính là bảo bối, nhánh của ngươi cũng cần dung hợp vào thân, chỉ cân chúng nuôi dưỡng nó, sau khi nó trưởng thành, ha ha... .. Chúng ta sẽ lợi hại hơn.
Hứa Thanh chú ý đến nhánh mây, cảm nhận được vật ấy ẩn chứa lực lượng kỳ dị, vì vậy nhẹ gật đầu, giơ tay lên và nhánh mây tương tự xuất hiện trong tay.
Sau khi trầm ngâm, cuối cùng Hứa Thanh cũng không nuốt vào mà rạch ngón tay, theo một giọt máu tươi rơi lên thân nó, nhánh mây nhanh chóng hấp thu, sau đó nó lóe lên chui vào theo miệng vết thương.
Một cỗ chấn động linh hồn, vang vọng ngay lúc này.
Trong nháy mắt tiếp theo, lão tổ Kim Cương Tông cảnh giác, bóng dáng Hứa Thanh cũng hơi gợn sóng. ....
"Còn có những linh kiện khôi lỗi ta gom bên trong địa quật, mặc dù mấy thứ ấy đã bể nát, nhưng trong đó vẫn ẩn chứa chấn động không thể khinh thường."
Đội trưởng liếm liếm bờ môi.
"Ta nghĩ hẳn là thứ tốt, chúng ta nhìn xem có thể chắp vá lại hay không, nếu có thể ráp ra một con Đại Bọ Ngựa. ... Cũng coi như một món lợi khí."
Đội trưởng nói qua, giơ tay vung lên, một đống linh kiện bay ra, y rủ Hứa Thanh, hai người ngưng thần cùng nghiên cứu. Cùng lúc đó, trước truyan tống trận ở vòng ngoài của Hoàng Đô đại vực, một nhóm thân ảnh đang đứng nơi đây.
Toàn bộ tu sĩ nhân tộc bốn phía đều ngưng trọng, vị Vương Thiên Hầu thủ hộ nơi này càng là nghiêm nghị, cảnh giác cao.
Thật sự là đám tu sĩ đến, không lâu lúc trước đã giao chiến cùng nhân tộc.
Bọn họ chính là tộc quần phụ thuộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, Bạch Trạch cùng Ti Achl
Thân thể tu sĩ hai tộc khác biệt với nhân tộc, đứng ở nơi đó rất dễ làm người khác chú ý, sắc mặt mỗi người bọn họ đều khó coi, hiển nhiên đối với việc kết thúc chiến tranh, có sự không cam lòng.
Nhưng lại không thể không đến, nhiệm vụ lần này của bọn họ, là phải ký hiệp nghị sau chiến tranh với nhân tộc.
Mà đồng hành cùng bọn họ, là một tu sĩ sắc mặt còn khó chịu hơn cả bọn họ, chính là tu sĩ bổn tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên.
Phàm Thế Song!
Sắc mặt gã âm trâm, đáy lòng rất khó chịu và bất đắc dĩ, lần này gã được bổ nhiệm làm Giám sát sứ của Viêm Nguyệt, hộ tống hai tộc quân phụ thuộc đến nhân tộc, chứng kiến khế ước ngưng chiến.
"Nghe nói Hứa Thanh đã về tới nhân tộc, tại sao ta xui xẻo như vậy chứ, bị an bài chuyện này!"