Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1930 - Chương 2112: Phụng Chỉ Trang Bức (2)

Chương 2112: Phụng chỉ trang bức (2) Chương 2112: Phụng chỉ trang bức (2)Chương 2112: Phụng chỉ trang bức (2)

Chuong 2112: Phung chi trang bức (2)

Thậm chí theo bọn họ nhận định, nếu không phải Viêm Nguyệt ngăn cản, tiếp tục chinh chiến mặc dù không thể nói là thôn phệ hoàn toàn nhân tộc, nhưng chỉ cân triệu hoán thêm vài tộc quần phụ thuộc, tê nhất khởi binh, ít nhất sẽ đánh nhân tộc đến tàn phế là chuyện khả thi.

Vì vậy Thiên Vương của Bạch Trạch cùng Ti Ách, giờ phút này sát ý trong mắt mãnh liệt, mà Xúc Lam Vương ánh mắt sáng ngời, không lo chút nào.

Mặc dù nàng là nữ tử nhưng tính cách bạo liệt, còn thích giết chóc hơn nam tử tầm thường.

Nhất là mỗi lân nàng mang binh giao chiến với dị tộc, nhất định sẽ không bắt tu binh.

Bởi vì... tất cả kẻ bị bắt đều bị nàng hạ lệnh giết sạch.

Thậm chí vì thắng lợi, dù là việc đồ sát toàn thành của dị tộc thì nàng cũng đã làm mấy lần, dù là quân sĩ dưới trướng, thời điểm nên hy sinh vì mục tiêu lớn, nàng cũng không chút do dự.

Dù là chính mình, nếu thật sự cần, đồng dạng nàng cũng sẽ hi sinh.

Cái danh xưng Xúc Lam Vương, tỏa ra sự điên cuông và nồng đậm mùi máu tươi của dị tộc.

"Không cần nhiều lời, lăn qua lăn lại hơn một tháng, bổn vương cũng không rảnh, hiện tại các ngươi lập tức hạ lệnh khởi động lại chiến tranh đi, trận chiến này bổn vương giết chóc vẫn chưa tận hứng."

Xúc Lam Vương chậm rãi mở miệng.

Thanh âm nàng khàn khàn, nháy mắt ý máu tanh tràn ngập toàn bộ đại điện.

Thiên Vương của Bạch Trạch và Ti Ách cũng chiến ý ầm ầm, riêng phần mình đứng dậy.

Mắt thấy sự tình lại đến một bước như thế, Đại hoàng tử có chút đau đầu, diễn biến thế này trong hơn một tháng qua, đã là lần thứ năm.

Vả lại lần sau so lần trước càng lớn chuyện, như thật sự muốn bộc phát.

Mặc dù y hiểu không có khả năng tiếp tục khai chiến, nhưng thực tế vẫn lo lắng khả năng vạn nhất, dẫu sao chuyện thế này thì không ai mười phần nắm chắc.

Nhất là vị giám sát của Viêm Nguyệt, trong nửa tháng qua ngoại trừ ngày đầu tiên thoáng hiện thân, thì ve sau rõ ràng chưa bao giờ ra mặt.

Nếu người đó ra mặt, cuộc đàm phán này cũng sẽ không đến độ như vậy, dẫu sao vị ấy đại biểu chính là Viêm Nguyệt, mà lệnh ngưng chiến là ba vị Ti Quyền của Viêm Nguyệt truyền đạt.

"Tại sao tên Phàm Thế Song lại không ra mặt, chẳng lẽ gã đang trốn tránh Hứa Thanh?”

Đại hoàng tử do dự, y không biết chỉ tiết một số sự tình, cho nên rất nghi ngờ hành vi của Phàm Thế Song. Mà bây giờ mắt thấy song phương đều nóng nảy, Đại hoàng tử chỉ có thể kiên trì, vừa muốn mở lời hòa hoãn tương tự mấy lần trước, tiếp đó kết thúc đàm phán của ngày hôm nay.

Nhưng vào lúc này. . .

Một thanh âm bình tính, nhàn nhạt truyền đến từ đại môn Ngoại Vụ Các.

"On ào chuyện gì?"

Thanh âm truyền vào đại điện, một phương nhân tộc lập tức lộ ra vui mừng, Đại hoàng tử càng là chợt đứng lên, lập tức bước nhanh ra tựa như khi thấy Nhân Hoàng.

Mà tu sĩ hai tộc Bạch Trạch và Ti Ách thì hoàn toàn trái lại, sắc mặt tất cả mọi người đều đại biến.

Dù hai vị Thiên Vương thì tâm thần cũng nhảy dựng, nhanh chóng nhìn hướng đại môn.

Dưới ánh mắt của mọi người, một thân ảnh thon dài mặc thanh sam, tóc dài xõa vai, dung nhan tuấn mỹ giống như Trích Tiên, đang bước đến trong ánh chiều tà, thần sắc lạnh nhạt.

Ánh sáng chiếu trên người tạo thành vâng sáng, dường như cũng bị thuyết phục mà cam nguyện làm nền cho nhân vật chính.

Chính là Hứa Thanh.

Đại hoàng tử cất bước nhanh, y đến phía trước Hứa Thanh rôi khom người cúi đầu thực hiện lễ nghi.

"Bái kiến Thái Phó."

Những tu sĩ nhân tộc khác cũng nhao nhao khom người.

"Bái kiến Trấn Thương Vương."

Xúc Lam Vương cũng thu hồi sát ý, mặc dù mặt không cảm xúc nhưng cũng nhẹ gật đầu về hướng Hứa Thanh.

Hứa Thanh tương tự gật đầu đáp lại, sau đó nhìn qua đám dị tộc.

Một khắc đó, sau khi chúng tu sĩ Bạch Trạch và Ti Ach đã trầm mặc mấy hơi thở, theo ánh mắt Hứa Thanh trở nên lạnh hơn, bọn họ lập tức rời khỏi chỗ ngồi, quỳ bái vê hướng Hứa Thanh.

Bất kể tu vi gì, dù là hai vị Thiên Vương cũng không ngoại lệ!

Mặc kệ nội tâm bọn họ vùng vẫy như thế nào, không cam lòng ra sao, cũng phải quỳ xuống bái.

Bởi vì, đó là Đại Huyền Thiên!

"Bái kiến Đại Huyền Thiên!"

Đại Huyền Thiên, tộc quân phụ thuộc gặp được, phải quỳ bái theo lễ!

Dù là Thiên Vương cao tầng của tộc, chỉ cần vẫn còn ý chí tộc quần, chỉ cần vẫn kính sợ Viêm Nguyệt Huyền Thiên, thì bọn họ nhất định phải tuân thủ, đây là quy củ.

Quy củ của Viêm Nguyệt Huyền Thiên.

Phá hủy quy củ, hậu quả còn nghiêm trọng hơn so với tử vong.

Trong khoảnh khắc đó, nhân tộc nơi đây nhìn qua một màn như vậy, toàn bộ thay đổi sắc mặt và nội tâm hoảng sợ, như sóng lớn ngập trời dấy lên trong lòng.

Vốn đã biết được cái uy của Đại Huyền Thiên, nhưng khi tận mắt chứng kiến vẫn là hai loại trùng kích hoàn toàn bất đồng. Giờ phút này tận mắt nhìn thấy địa vị của Hứa Thanh, làm sao bọn họ có thể không chấn động.

Dù là Xúc Lam Vương, trong mắt cũng lộ tỉnh mang, hiển nhiên nội tâm nàng cũng có gợn sóng.

Hứa Thanh đảo mắt qua tu sĩ hai tộc phụ thuộc Viêm Nguyệt, sau cùng nhìn thẳng một người, nhàn nhạt mở miệng.

"Phàm Thế Song đâu?"

Thông qua thánh chỉ, tự nhiên hắn hiểu lần này người phương nào đại biểu cho Viêm Nguyệt.

"Bẩm báo Đại Huyền Thiên, Phàm Vương gã... .. Đang bế quan."

Vị đại biểu của Bạch Trạch tộc bị Hứa Thanh nhìn chằm chằm thì đáy lòng run lên, gã đã tận mắt nhìn thấy Hứa Thanh đánh một trận với Viêm Huyền Tử, biết được Hứa Thanh kinh khủng, vì vậy kiên trì mở miệng.

Hứa Thanh từ chối cho ý kiến, cất bước đi về phía nhân tộc, ngồi ở cạnh góc.

"Các ngươi tiếp tục."

Nói xong Hứa Thanh nhắm mắt, đắm chìm trong quá trình sáng tạo công pháp Dị Tiên Lưu của mình, đối với hết thảy chuyện bên ngoài, bộ dạng tựa như không hứng thú.

Nhưng hắn ở nơi đây, chính là đã bày tỏ thái độ của bản thân.
Bình Luận (0)
Comment