Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1932 - Chương 2114: Xúc Lam Vương Rap Tâm (2)

Chương 2114: Xúc Lam Vương rap tâm (2) Chương 2114: Xúc Lam Vương rap tâm (2)Chương 2114: Xúc Lam Vương rap tâm (2)

Chuong 2114: Xuc Lam Vuong rap tam (2)

Hứa Thanh nghe vậy quay đầu, nhìn về phía vị nữ tu duy nhất trong hàng Thiên Vương của nhân tộc.

"Không biết Xúc Lam Vương có chuyện gì?"

"Trấn Thương Vương, sau khi tế tổ ta sẽ rời Hoàng Đô, đi đến biên giới giữa nhân tộc và Hồn Lang Thiên Yêu Tộc, trấn thủ tại đó."

"Ta muốn mời Trấn Thương Vương đi theo ta, ở lại đó một đoạn thời gian. ... -

Hứa Thanh nhướng mày, lời nói của đối phương, nói là mời nhưng không có bất luận nguyên nhân gì, mà đột ngột như vậy, nhất là với tác phong nói chuyện kiểu ấy, sao Hứa Thanh có thể đồng ý chứ.

Vì vậy hắn bình tĩnh truyền ra thanh âm. "Hứa mỗ tu vi yếu ớt, đi cũng không có ý nghĩa, vả lại bận chuyện khác quan trọng.

Hứa Thanh nhã nhặn từ chối.

Thế nhưng Xúc Lam Vương lại không chút nào để ý sự cự tuyệt của Hứa Thanh, vẫn mở miệng vì mục đích của bản thân.

"Hồn Lãng Thiên Yêu Tộc, mặc dù không phải là cường tộc, nhưng trong tộc đó lại sở hữu không ít tài nguyên, có trọng dụng với sự quật khởi của nhân tộc, ta dự định tại đó tìm cái lý do để dẫn động tộc này ra tay, rồi phát binh tiến đánh."

"Trấn Viêm Vương thân là Thiên Vương của nhân tộc, lại có thân phận Đại Huyền Thiên, cho nên thực lực của ngươi cũng không trọng yếu, ta chỉ cần đến lúc đó ngươi phát huy thân phận Đại Huyền Thiên là được."

Lời nói của Xúc Lam Vương vẫn rất cứng nhắc, thậm chí còn tiến hành an bai cho Hua Thanh.

Hứa Thanh đã gặp không ít cường giả Uẩn, nhưng cái kiểu cách như Xúc Lam Vương vẫn là lần đầu.

Hắn dứt khoát không để ý tới, thân thể nhoáng một cái muốn ly khai.

Nhưng vào lúc này, Xúc Lam Vương nhíu mày.

"Trấn Thương Vương, việc này có lợi với nhân tộc, tại sao ngươi cự tuyệt, không được ly khai, chúng ta phải nói chuyện một phen.

Nói qua, nàng còn giơ tay lên, chụp một trảo về phía Hứa Thanh.

Dưới một trảo đó, pháp tắc bốn phía lập tức lập lòe, một cỗ lực lượng giam cầm bỗng nhiên bộc phát.

Giờ phút này đám người Đại hoàng tử từ đại điện đi ra, thấy một màn như vậy thì lập tức thân sắc đại biến, Đại hoàng tử cấp bách quát một tiếng.

"Xúc Lam Vương, ngươi đang làm gì đó?”

"Ta không làm gì, chỉ là mời Trấn Thương Vương lưu lại nói chuyện một lát mà thôi."

Xúc Lam Vương nhàn nhạt mở miệng, tay đang giơ cũng không dừng lại, đang chộp tới.

Thiên địa chấn động, pháp tắc tràn ra hợp thành một đại thủ, mắt thấy sắp rơi trên người Hứa Thanh.

Nháy mắt tiếp theo có một nhánh mây xanh nhạt, dùng tốc độ bất khả tư nghị, đột nhiên bay vờn ra từ lòng bàn tay của Hứa Thanh.

Hồng Hoang chỉ ý trực tiếp tràn ra, khí tức tinh không cũng tùy theo nổi lên, hóa thành một cỗ uy thế kinh người, quất vào đại thủ do pháp tắc hình thành.

Chính là Thánh Thiên Thần Đằng, hai tháng trước đã được Hứa Thanh hấp thu vào người!

Trải qua sự nuôi dưỡng trong hai tháng này, nhánh mây đã sơ bộ hình thành chiến lực, cũng bày ra chỗ đáng sợ, chỉ thấy rõ ràng nó bỏ qua cả pháp tắc.

Oanh một tiếng, đại thủ lập tức tan vỡ.

Hứa Thanh lạnh lùng nhìn Xúc Lam Vương.

Xúc Lam Vương nhíu mày, tương tự nhìn Hứa Thanh.

Đám người Đại hoàng tử thấy như vậy nhanh chóng tiến lên ngăn trở, Đại hoàng tử càng là nhìn hằm hằm Xúc Lam Vương.

'Xúc Lam Vương, tuy ngươi là Thiên Vương, nhưng ở Hoàng Đô chủ động ra tay với Thái Phó, việc này ta nhất định thượng tấu phụ hoàng!"

Xúc Lam Vương không nói chuyện.

Hứa Thanh nheo lại mắt, bản năng hắn cảm giác việc Xúc Lam Vương ra tay nhất định ẩn chứa thâm ý, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không cách nào hiểu ra chân tướng, cho nên suy tư rồi xoay người muốn ly khai. Thế nhưng không biết Xúc Lam Vương nghĩ thế nào, rõ ràng lại sải bước vượt qua Đại hoàng tử, bay lên bầu trời.

"Trấn Viêm Vương, ta cũng không ác ý với ngươi, vừa rồi ra tay cũng chỉ là muốn giữ ngươi lại, hiện tại ta vẫn là câu nói kia. Lưu lại, ta với ngươi nói một lát về đề nghị của ta."

Giữa lúc nói, tay phải Xúc Lam Vương lân nữa giơ lên, lân này theo tu vi vận hành, càng nhiều lực lượng pháp tắc hội tụ đến từ bát phương, tạo thành một đám mây sương mù, huyễn hóa ra gương mặt cực lớn, lao vê Hứa Thanh.

Nhưng nháy mắt khi tiến đến gần, một đạo kiếm ý động trờ khởi lên cuồn cuộn từ trên người Hứa Thanh.

Hình ảnh của Đế Kiếm lập lòe trên bầu trời, một kiếm hạ xuống, đám sương mù pháp tắc lập tức bị chém thành hai nửa và cuốn ngược lại, dễ như trở bàn tay.

Mà kiếm ảnh cũng không dừng lại, bỗng trảm đến hướng Xúc Lam Vương. Mà biểu cảm của Xúc Lam Vương từ đầu đến cuối vốn bình tĩnh, giờ phút này phải đại biến.

"Đế Kiếm!!"

Thân thể nàng cấp tốc rút lui.

Nhưng kiếm ảnh thế như chẻ tre, tốc độ kinh người, chẳng những không chậm mà ngược lại trảm nhanh hơn, mắt thấy sẽ hạ xuống.

Mà đúng lúc này, một tiếng thở dài theo hư vô truyền đến, thân ảnh Trấn Viêm Vương xuất hiện ở giữa Hứa Thanh cùng Xúc Lam Vương, gã đưa lưng về phía Hứa Thanh, muốn dùng thân thể để ngăn cản.

Đối với Trấn Viêm Vương, Hứa Thanh kính nể trong lòng, mắt thấy một màn như thế thì hắn thâm than một tiếng, giơ tay lên và kiếm ảnh tan biến trong nháy mắt, chỉ còn gió cuốn đảo qua bốn phương.

Trấn Viêm Vương cũng không quay người, mà lạnh lùng nhìn Xúc Lam Vương.

"Ta bất kể là ngươi thật sự muốn Trấn Thương Vương tương trợ ngươi, hay là dự định dùng hắn làm mồi nhử để thuận lợi khởi xướng chiến tranh và thắng."

"Hoặc là, do thế lực sau lưng ngươi muốn dùng chuyện này thăm dò gì đó."

"Nhưng, Xúc Lam Vương, ta cảnh cáo ngươi cùng với người sau lưng ngươi, nếu có lần nữa, ta sẽ trấn áp ngươi!"

Xúc Lam Vương trâm mặc không nói gì, xoay người rời đi.

Trấn Viêm Vương nheo lại mắt, nhàn nhạt mở miệng.

"Ta nói là nếu có lần nữa sẽ trấn áp ngươi, cũng không nói lần này ngươi không cần trả đại giới gì. Một cái cánh tay, vả lại trong vòng trăm năm trừ phi nhân tộc bộc phát đại chiến, nếu không ngươi không thể phục hồi như cũ!"

Giữa không trung, tay phải Xúc Lam Vương giơ lên trực tiếp kéo xuống cánh tay trái, hất xuống phía dưới và thân ảnh tan biến.
Bình Luận (0)
Comment