Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1933 - Chương 2115: Mạch Nước Ngầm Tái Khởi (1)

Chương 2115: Mạch nước ngầm tái khởi (1) Chương 2115: Mạch nước ngầm tái khởi (1)Chương 2115: Mạch nước ngầm tái khởi (1)

Chương 2115: Mạch nước ngâm tái khởi (1)

Nhị Ngưu đã từng nói qua, khi đi đến một độ cao nhất định, như vậy người hắn gặp được phần lớn đều là tốt bụng.

Nhưng. . . . . Đấy cũng không phải là thật sự tốt bụng.

Mà do bị áp chế không thể và cũng không muốn lộ ra mà thôi.

Về phần nhân tộc, từ đầu đến cuối đều không phải là một nơi có màu sắc rực rỡ hay đất lành gì cả.

Dù là tất cả hành động của Thất hoàng tử năm đó, hay là Thương Lan Vương ngạo nghễ cường thế, hoặc các thế lực lớn trong nhân tộc đã sinh tôn vô số năm... Bọn họ đều có ý tưởng của bản thân, đều có lợi ích của riêng mình.

Ngày bình thường ngươi lừa ta gạt, âm thâm tranh đấu và đoạt quyền tranh thế, không hề thiếu. Chỉ là phần lớn bị Nhân Hoàng trấn áp xuống, cho nên mới thể hiện ra bộ dáng tựa như vui sướng hướng tới hưng thịnh, vô cùng đoàn kết.

Nhưng trên thực tế chỉ có lúc tộc quần đối mặt với thời khắc nguy cơ sinh tử, mới xuất hiện đoàn kết thật sự.

Hoặc là. . . xuất hiện một vị cường giả giống như Huyền U Cổ Hoàng, lấy thế trấn áp muôn đời, trấn ác thành thiện, trấn phức tạp thành đơn giản.

Trấn từ không phục thành cam tâm tình nguyện!

Nếu không sẽ giống như có ban ngày thì phải có ban đêm vậy, tạp niệm, ý xấu, tư lợi, vĩnh viễn tồn tại.

Hứa Thanh hiểu rõ đạo lý này, một màn hôm nay cũng khiến hắn càng cảm thụ sâu sắc hơn.

Cho nên cuối cùng Xúc Lam Vương xuất phát từ mục đích gì mà hành động như vậy, thật ra đều không quan trọng.

Thần sắc Hứa Thanh bình tĩnh, nhìn về phía Trấn Viêm Vương.

Trấn Viêm Vương cũng nhìn Hứa Thanh, sau một lúc lâu nhẹ giọng mở miệng.

"Vọng Cổ như đêm tối, ta và ngươi cùng với chúng sinh, bao gồm tất cả sinh mệnh, thật ra đều đang ở dưới bóng đêm...”

"Có người trầm luân."

"Cũng có người vẫn còn vùng vay. .. "

"Bởi vì trong lòng hướng tới, vì vậy nhất định tồn tại ánh sáng."

Nói xong, Trấn Viêm Vương than nhẹ, quay người đi vê phía Hứa Thanh.

Trong lúc Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, bên tai lại truyên đến giọng của Trấn Viêm Vương.

"Xúc Lam Vương xuất thủ với ngươi vẫn tồn tại một loại khả năng khác, có lẽ mục tiêu của nàng là muốn xem thử thái độ của lão phu....

Mắt của Hứa Thanh lóe lên ánh sáng. Giờ phút này đám người Đại hoàng tử cũng đã bay nhanh đến, vẻ mặt mỗi người đều sợ hãi, nhất là Đại hoàng tử trong lòng tràn ngập tức giận đối với Xúc Lam Vương.

"Thái Phó... -

Đại hoàng tử đang muốn nói gì đó, Hứa Thanh lắc đầu.

"Việc này không liên quan tới đám người các ngươi."

Nói xong, Hứa Thanh quay người cất bước tan biến khỏi nơi đây.

Lúc xuất hiện đã ở đầu đường cách Ngoại Vụ Các không xa, vừa đi về phía trước vừa nhớ lại từng màn lúc trước, trọng điểm là lời của Trấn Viêm Vương.

Hồi lâu khi hắn trở lại Thượng Linh Phủ, việc này bị hắn đặt trong đáy lòng, bởi vì hắn nghĩ tới lúc mình vừa mới đi tới Hoàng Đô, đã bất tri bất giác bị liên lụy vào mấy chuyện.

Vô luận là lúc đêm mưa bị tập sát, hay là Thự Quang Chi Dương bị mất trộm sau đó, cùng với đại án Dung Thần Lưu trong Thái Học, còn có thân ảnh mình thấy lúc ở bên trong dân xá.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Giờ phút này tất cả đều hiện ra trong lòng Hứa Thanh.

"Nhân Hoàng và Quốc sư đang giao dịch, cũng đang đánh cờ...

"Trong đó, còn có kẻ thứ ba... .

Hứa Thanh trầm ngâm, lúc trước hắn chỉ có thể là quân cờ, cho dù lấy được Đế Kiếm, nhưng chỉ cần còn ở bên trong Hoàng Đô đại vực, cuối cùng vẫn không trốn thoát khỏi bàn cờ.

Nhưng bây giờ, dù là thân phận hay là chiến lực của hắn, đều đã có tư cách để trở thành một người chấp cờ.

Sau một lúc lâu, đi đến ngoài đại môn Thượng Linh Phủ, Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn lại phía Hoàng Cung.

Nhìn Cổ Hoàng Tinh trôi lơ lửng ở đó cùng ánh trăng mờ trong đêm tối. Hai mắt lộ ra vẻ thâm sâu.

"Có lẽ tất cả mạch nước ngầm, vào lúc Nhân Hoàng tế tổ đều sẽ bộc phát."

Trong đêm tối, tia chớp đột nhiên đảo qua, âm thanh sấm sét âm ầm vang vọng, truyên khắp bát phương, đồng thời cũng rung chuyển tâng mây đen nghịt.

Trời, đang thay đổi.

Thế nên trong lúc tâng mây rung động lắc lư, bỗng có nước mưa trải khắp nhân gian.

Càng lúc càng lớn, liên miên không dứt.

Hứa Thanh đẩy cửa ra, một khắc đi vào, một thân ảnh xa xa đang chạy như bay dưới nước mưa đến.

"Tiểu sư đệ, có chuyện gì vậy, vừa nãy ta đang truy đuổi theo một người dường như là sư tôn, xém chút nữa đã ra khỏi thành, cho đến khi cảm nhận được Thánh Thiên Thần Đằng chấn động mới thôi.' Nhị Ngưu xuất hiện khiến cho gương mặt hơi trầm của Hứa Thanh xuất hiện nụ cười.

Sau khi nhìn thấy thế gian phức tạp, nhìn thấy ác ý vô duyên vô cớ xuất hiện, lại nhìn tới Nhị Ngưu, vẻ đơn giản và chân thành trên người đối phương lại càng thêm trân quý.

Mặc dù phần đơn giản và chân thành đó chỉ dành cho lác đác mấy người.

Nhưng may mắn Hứa Thanh chính là một trong số đó.

Vì vậy nụ cười của Hứa Thanh rất là vui vẻ.

"Không quan trọng, việc nhỏ mà thôi."

Hứa Thanh nói.

Nhị Ngưu kinh ngạc, nhìn Hứa Thanh một chút, sau đó cũng nở nụ cười.

"Vậy ta yên tâm rồi, nhưng mà tiểu Thanh à, trước kia đều là ta dẫn ngươi đi làm đại sự, cho nên nếu ngươi chuẩn bị làm cái đại sự gì, nếu không gọi đại sư huynh một tiếng, đại sư huynh sẽ tức giận đấy!"

Không thể không nói, khứu giác của Nhị Ngưu linh mẫn đến trình độ không gì sánh kịp.

Mà nhìn ánh mắt của đối phương, Hứa Thanh suy nghĩ một chút sau đó nhẹ gật đầu, cùng Nhị Ngưu đi vào Thượng Linh Phủ.

Trong đại điện, hiển nhiên Nhị Ngưu vẫn còn có chút canh cánh đối với lần theo dõi lúc trước.

"Ta nói với ngươi nha Tiểu Thanh, ta cảm thấy thân ảnh nọ có bảy thành chính là lão khom già!"

Trong khoảng thời gian này, Thất gia đã được Nhị Ngưu thay đổi rất nhiều xưng hô, từ sư tôn đến lão đầu tử, lại đến lão gia hỏa sau đó là lão tiểu tử, cho đến bây giờ đã thành lão khom già.

"Có lẽ sư tôn có suy tính của mình, đại sư huynh không cần phải mỗi ngày đi tìm.... Hứa Thanh do dự một chút, nói an ủi.
Bình Luận (0)
Comment