Chương 2116: Mạch nước ngầm tái khởi (2)
Chương 2116: Mạch nước ngầm tái khởi (2)Chương 2116: Mạch nước ngầm tái khởi (2)
Chương 2116: Mạch nước ngâm tái khởi (2)
"Không được, lão già đó xấu xa vô cùng, chúng ta tìm thấy chậm một ngày, máu thịt Tàn Diện Thần Linh của chúng ta sẽ ít đi một khối."
Nhị Ngưu không cam lòng.
Mắt thấy đại sư huynh cố chấp như vậy, Hứa Thanh cũng không tiện nói thêm cái gì, nhưng mà hắn thật sự không cảm thấy sư tôn muốn ăn mảnh, theo hắn thấy, sư tôn làm như vậy nhất định là có nguyên nhân gì đó.
Về phần Nhị Ngưu, sau khi phát xong bực tức giơ tay lên vung một cái, một cỗ khôi lỗi xuất hiện ở trước mặt.
Ce khôi lỗi này. .. .. rất xấu, chính là bị cưỡng ép chắp vá mà thành, vả lại rất nhiều bộ vị rõ ràng nối không hợp nhau, cho nên chỉ có thể đại khái bảo trì được bộ dáng.
Hứa Thanh nhìn qua, nhận ra chỉ cần có chiến lực Linh Tàng đánh tới một kích, cỗ khôi lỗi đó sẽ lập tức tan vỡ.
"Quá khó khăn, đây đã là cực hạn của ta.
Nhị Ngưu thở dài, mặt mày ủ rũ.
"Sớm biết như vậy, mấy đời trước ta tốn chút tâm tư, đi học tập một số khôi lỗi thuật thì tốt rồi."
"Bây giờ ta mới phát hiện, thật ra khôi lỗi rất là thú vị cũng rất tiện dụng, ta thấy tên Phong Lâm Đào đó dùng khôi lỗi rất là thuận buồm xuôi gió."
"Không được, ta nhất định phải nghĩ biện pháp sửa lại món đồ chơi này, xem ra phải đi tìm hiểu một chút, xem bên trong Hoàng Đô đại vực có ai am hiểu khôi lỗi thuật."
Nhị Ngưu nói xong bắt đầu suy nghĩ.
Hứa Thanh trâm ngâm, nhìn qua những đường chắp nối trên thân khôi lỗi, lại nghĩ tới những việc trong hôm nay, bỗng nhiên mở miệng. "Đại sư huynh, có lẽ có một người biết khôi lỗi thuật."
Nhị Ngưu nghe vậy lập tức nhìn về phía Hứa Thanh.
"Phàm Thế Song."
Hứa Thanh chậm rãi mở miệng.
Mắt Nhị Ngưu sáng lên, nhớ lại.
"Ta có chút ấn tượng, chính là tên ban đầu ở ngoài Thần Sơn, bay ra ngoài bày ra bộ dạng rất lợi hại, sau đó vung tay lên biến ảo ra vô số khôi lỗi muốn trấn áp ngươi biến thành khôi lỗi của gã đúng không?”
"Đúng là gã có vẻ rất am hiểu khôi lỗi, nhưng chúng ta cũng không thể bởi vậy lại đi tới Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc một chuyến chứ?"
Nhị Ngưu nhíu mày, trong khoảng thời gian này y hoặc là nghiên cứu khôi lỗi, hoặc là ngắm nhìn Đại Thiên Cương Giáp, những lúc khác thì đi theo dõi và tìm kiếm sư tôn. Hơn nữa sau khi Phàm Thế Song đến đây luôn chú ý cẩn thận, nên hiển nhiên Nhị Ngưu cũng không biết được việc đối phương đã đến Hoàng Đô.
Hứa Thanh nở nụ cười.
"Ga ngay trong Hoàng Đôi"
Mắt Nhị Ngưu sáng lên.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bên ngoài Thượng Linh Phủ, trong vô biên mây đen bỗng có một đạo tia chớp cực lớn phá không, chớp mắt chiếu rọi thiên địa sáng ngời, tiếp theo là một tiếng thiên lôi đinh tai nhức óc siêu việt tất cả âm am vang vọng ra.
Tiếng sấm này quá lớn, chẳng những chấn động thiên địa, càng truyền vào trong tai và tâm thần vô số người.
Nhị Ngưu và Hứa Thanh nghe được.
Phàm Thế Song cũng nghe được.
Không hiểu sao gã bỗng cảm thấy cả kinh, tay câm chén rượu khẽ run lên.
Lấy tu vi của và tâm trí của gã, một đạo sam sét không thể nào khiến cho nội tâm như thế.
Mà trong khi gã đang ngạc nhiên, nơi khúc nhạc vang lên, trong tiếng đàm tiếu, truyền tới một giọng nói ôn hòa.
"Phàm đạo hữu, nghe nói ngày mai ngươi phải rời đi rồi, hôm nay ta mời Tam tỷ đến cùng nhau tiễn ngươi."
Phàm Thế Song nghe vậy ngẩng đầu.
Nơi gã đang là một tòa đại điện, hai bên đại điện có vài chục người, mỗi một người đều là thiên kiêu nhân tộc, trong bối cảnh đã giới thiệu lúc trước, gã nhớ kỹ tựa hồ đều là hậu nhân và hậu duệ quý tộc danh môn.
Đối với gã mà nói, những thân phận này đều không đặt lên được trên mặt bàn, một đám sâu kiến mà thôi.
Dù là người đang ngồi bên cạnh gã, một người là Tam công chúa nhân tộc, một người là đệ tử Quốc sư, đồng thời còn là nhi tử thứ tư của Nhân Hoàng, nhưng nhiều nhất là khiến gã nhìn nhiều thêm vài lần, có tư cách mời gã ra ngoài uống chén rượu mà thôi.
Đương nhiên gã đồng ý lời mời còn có một nguyên nhân là ngày mai gã phải đi rồi, nghĩ đến nhiệm vụ cũng đã hoàn thành thuận lợi, cân nhắc hẳn là Hứa Thanh sẽ không tìm mình phiền toái gì.
Mặt khác, sau khi gã đến nhân tộc, thủy chung không gặp người cũng không ra khỏi cửa, tuy đối ngoại nói là bế quan tu hành, nhưng gã cảm giác mặt mũi của mình cũng hơi bị hao tổn, sau khi truyền tới Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc nói không chừng sẽ bị người ta trào phúng.
Cho nên hôm nay gã mới xuất hiện.
Bây giờ nhìn qua Tứ hoàng tử ôn hòa cười nói, Phàm Thế Song đè xuống trái tim đập nhanh do tiếng sét vừa rồi, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Tứ hoàng tử cũng không thấy thái độ như vậy có gì khác thường, trong suy nghĩ của gã ta, đối phương đứng trong danh sách đại thiên kiêu của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, vả lại tu hành không lâu đã bước vào Uẩn Thần.
Càng là vừa bước vào đã là cường giả đỉnh phong trong Uẩn Thần nhất giới.
Dao gân đây còn được Viêm Nguyệt Huyên Thiên tộc phong Vương.
Nhân vật như vậy ngạo nghễ cũng đúng, vì vậy nhìn vê phía Tam công chúa.
Chẳng biết tại sao trong khoảng thời gian này Tam công chúa tiếp xúc khá nhiều cùng Tứ hoàng tử, bây giờ mặc dù đáy lòng của nàng hơi bất mãn đối với thái độ của vị đại thiên kiêu Viêm Nguyệt này, nhưng vẫn nở nụ cười, bưng chén rượu lên mời.
Phàm Thế Song vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm như trước, giơ tay lên nâng ly lên coi như là đáp lễ.
Những người phía dưới nhìn thấy một màn này thần sắc cũng không biến hóa quá lớn, nhưng trong lòng lại có vô số suy nghĩ.
Trong lúc những thiên kiêu nhân tộc ngồi ở đây đang suy nghĩ, đồng thời trong lòng cũng có áp lực không nhỏ, bọn họ nhìn như đang xem ca múa nhạc khúc, nhưng trên thực tế mỗi một ngưởi đều đang chú ý tới Phàm Thế Song.
Gã mới là chủ khách của nơi đây.