Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1935 - Chương 2117: Nghe Thanh Lòng Biến Sắc (1)

Chương 2117: Nghe Thanh lòng biến sắc (1) Chương 2117: Nghe Thanh lòng biến sắc (1)Chương 2117: Nghe Thanh lòng biến sắc (1)

Chuong 2117: Nghe Thanh long bien sac (1)

Trong đại điện, khúc nhạc tỳ bà nhẹ nhàng du dương.

Người khảy đàn là bậc thây có danh tiếng bên trong nhạc phường của Hoàng Đô.

Tuổi của nàng không lớn, mặc váy dài màu trắng, đeo khăn che mặt hơi mờ, khiến cho khuôn mặt có một loại cảm giác mông lung, tăng thêm vài phần thanh lịch.

Dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, đồng thời kỹ năng đánh đàn càng là tạo nghệ cực cao, cho nên ngày bình thường người mời nàng đều là các quan lại quyền quý.

Phàm tục muốn nghe một khúc, dầu nhiều tiền tài cũng chưa chắc có thể đả động.

Hôm nay nàng đáp ứng lời mời của Tam công chúa cùng Tứ hoàng tử tới day tau khuc, doi mat dep dao qua bon phương, tự nhiên nhìn ra ai là chủ khách.

Mặc dù chủ khách tôn quý, nhưng lòng nàng chưa từng có gợn sóng, bởi vì những năm gan đây người nghe nàng khảy đàn khá nhiều, nhưng người chân chính hiểu được nhạc âm lại lác đác không có mấy, có lẽ chuẩn xác mà nói, chỉ có một người.

Những người khác phần lớn là kiến thức nửa vời mà thôi, mà tác dụng của nàng thật ra cũng chỉ là làm đẹp, làm một cái bối cảnh mà thôi, trong lòng nàng cũng biết rõ điều này.

Cho nên nàng làm như trước kia, nhắm đôi mắt lại, nhập tâm vào cây tỳ bà trong ngực, ý hạ tay động.

Theo bàn tay trắng như ngọc khẽ khảy, tiếng tỳ bà như tia nước nhỏ, nhu hòa mà giàu tình cảm, dường như đang kể lại câu chuyện cổ xưa, vang vọng trong đại điện.

Âm sắc thâm trầm lại giàu nội hàm, dường như có thể khiến người ta xúc động thật sâu, phối hợp thị nữ múa diễn bốn phía, khiến cho phần lớn mọi người nơi đây đều lộ ra vẻ say mê.

Nhưng cũng chỉ là mặt ngoài mà thôi.

Nếu như đổi thành lúc khác, có lẽ mọi người nơi đây sẽ thật sự say mê vài phần, nhưng hôm nay... .. hau như tinh thân của bọn họ đều đặt lên trên người Phàm Thế Song ngồi ở vị trí đầu não, do Tam công chúa cùng Tứ hoàng tử đồng thời tiếp khách.

Tâm tư mỗi người khác nhau.

Có người cất giấu ý niệm nịnh nọt trong lòng, có người bí mật cân nhắc mượn lực như thế nào, có người thì cẩn thận quan sát để đoán ý đối phương.

Theo thân phận và lập trường mà ý nghĩ mỗi người một loại.

Coi như là Tam công chúa và Tứ hoàng tử cũng không ngoại lệ.

Tam công chúa đa phần lo lắng làm sao để không gây trở mặt. Mà Tứ hoàng tử hiển nhiên có càng nhiều tâm tư hơn nữa, tuy rằng ngoại tộc không thể can dự vào hoàng quyền nhân tộc, nhưng... . Nếu như có một vị đại thiên kiêu của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc trở thành minh hữu, ít nhất trên lập trường Tứ hoàng tử có thể phân đi bộ phận quầng sáng của Đại hoàng tử.

Đại hoàng tử dựa vào Viêm Nguyệt, từ nguyên bản không được coi trọng nhảy vượt qua các hoàng tử khác, trở thành ba người đứng đầu.

Chuyện này cơ hồ khiến toàn bộ Hoàng tử đều đặc biệt lưu ý.

Mà Phàm Thế Song cũng nhìn rõ ràng rành mạch ý nghĩ của những người này.

Mặc dù gã ăn phải thiệt thòi trước mặt Hứa Thanh, vả lại rất kiêng kị đối phương, nhưng đó không phải do bản thân gã không ưu tú, ngược lại, thân là một trong thiên kiêu của Viêm Nguyệt, mặc kệ ở Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc hay là tộc quân khác, gã đều là nhân vật vạn chúng chú mục. Canh tuong ngay hom nay ga da thay quá nhiều rồi.

Bị người truy cầu, bị người muốn mượn lực lượng, thậm chí khoa trương hơn là nịnh nọt.

Gã đã quen với đãi ngộ đặc biệt như thế, bởi vì bản thân ưu tú cùng với tộc quần cường đại mang đến.

Thậm chí đó cũng chính là đạo của gã.

Đạo của gã là khôi lỗi cũng là chúng sinh, cho nên gã muốn thấy dáng vẻ của chúng sinh, muốn thấy tâm niệm của họ, bất kể đơn giản hay phức tạp, bất kể thiện ác, hết thảy tất cả đều có trợ giúp với gã.

Việc này có thể trợ gã đi xa hơn trên con đường khôi lỗi.

Mà Đại Thế Giới gã đắp nặn mặc dù trình độ mênh mông không bằng Viêm Huyền Tử, trình độ thân diệu không bằng Hứa Thanh, nhưng vẫn là riêng một ngọn cờ đặc biệt, không tâm thường. Đó là Khôi Lỗi Giới.

Hết thảy chúng sinh trong thế giới đều là do khôi lỗi biến thành, mô phỏng nhân sinh muôn màu, diễn dịch hành trình sinh mệnh được an bài.

Đến một ngày nếu gã đi tới Uẩn Thần cửu giới, vả lại toàn bộ khôi lỗi trong đó từ không sinh có, đản sinh ra sinh mệnh của chính mình, khi đó chính là một khắc gã lấy thân phận tạo vật chủ, thành tựu Chúa Tết

Đây là mộng của gã, cũng là con đường, là đạo của gã.

Mặc dù đường Chúa Tể đã đứt, nhưng gã tin tưởng đường này chưa hẳn không thể tiếp tục, cho dù thật sự đã đứt cũng có những phương thức khác để chọn.

"Thành Thần!"

Phàm Thế Song nheo mắt lại, ngón trỏ phải nhẹ nhàng vuốt ve chén rượu trước mặt, cảm thụ hoa văn mặt ngoài chén, cười lạnh.

Tất cả tâm tư của mọi người trong đại điện, gã liếc mắt là có thể nhìn thấu.

Từ loại trình độ nào đó mà nói, loại năng lực này cũng là chỗ ưu thế vô hình của gã, nếu không sao gã có thể còn sống sau khi trêu chọc Hứa Thanh.

Nên biết rằng Thác Thạch Sơn bởi vì không có thể hiện quá nhiều ác ý đối với Hứa Thanh, còn Thiên Mặc Tử thì đã lập tức đứng cùng đội với Hứa Thanh, mà gã cùng với Tịch Đông Tử thì người sau đã chết, gã vẫn còn sống, còn tương tự những người khác tấn cấp Uẩn Thần, đã thành một trong chúng Vương của Viêm Nguyệt.

"Nhưng mà hôm nay không khỏi có chút khó chịu cùng bất an....

Phàm Thế Song thì thào trong đáy lòng.

Trong mấy ngày đến nhân tộc, ngoại trừ ngày đầu tiên đi cùng đại biểu hai tộc quần phụ thuộc dự đàm phán ra, những lúc khác gã đều đang bế quan, hôm nay là lân thứ hai đi ra ngoài. Trong lúc Phàm Thế Song đang tram ngâm, khúc nhạc bỗng chuyển một cái, đột nhiên biến thành tiếng chuông khánh sục sôi lên, tiếng chấn động uẩn hàm ý cảnh xa xưa, giống như ẩn chứa quy luật sinh mệnh, truyền vào trong lòng mọi người ở đây.

Trong khoảng thời gian ngắn, dưới nhạc khúc đột nhiên sục sôi, tạp niệm của mọi người ở đây cũng đều có chỗ tiêu tán, cho đến khi khúc nhạc dần dần nhẹ nhàng lại, cuối cùng trở thành dư âm lượn lờ.

Mọi người vẫn chưa thỏa mãn.

Lần đầu tiên vẻ mặt của Phàm Thế Song có chỗ thay đổi, ngẩng đầu chú ý đến nữ tử khảy đàn tỳ bà.

"Ngươi tên là gì?"

"Tố Nguyệt."

Nữ tử ôm tỳ bà khe mở miệng, sau đó cũng không nhiều lời mà hạ thấp người cúi đầu, về tới trên bàn tiệc được chuẩn bị cho nàng. Tứ hoàng tử thấy một màn này ánh mắt lóe lên, đáy lòng bay lên một chút ý nghĩ, sau đó cười bưng chén rượu lên, mời rượu với Phàm Thế Song.

Thần sắc Phàm Thế Song như thường, hớp nhẹ một hơi.

Yến hội kế tiếp cũng biến thành náo nhiệt, lúc này không ít người chủ động đứng dậy mời rượu, âm thanh lấy lòng nối liền không dứt.
Bình Luận (0)
Comment